Giang Sơ Nguyệt liếc nhìn hai con cá trong sọt một cái, lại liếc nhìn Lý Vĩ Minh đang vô cùng hưng phấn mà xách thịt, chớp chớp mắt, “Thanh niên trí thức Lý, có thể nhờ anh sơ chế cá một chút được không?”
Nói rồi, lập tức gỡ sọt sau lưng xuống, đưa cho Lý Vĩ Minh vừa khéo đi đến trước mặt.
Lý Vĩ Minh xách thịt đứng yên trước mặt Giang Sơ Nguyệt, trên mặt còn đọng lại sự vui vẻ sắp được ăn món thịt thơm ngon, lúc này nghe thấy lời của Giang Sơ Nguyệt, mặt tỏ ra hoài nghi “Em xác định mình đang nghiêm túc sao?”
Giang Sơ Nguyệt khẽ cười gật gật đầu, “Thanh niên trí thức Lý, củi trong bếp không đủ, em còn phải nhào một ít bột để làm màn thầu tạo hình thỏ con cho Chó Con, ờm,” Liếc nhìn miếng thịt rất lớn trên tay Lý Vĩ Minh một cái, “Anh vẫn muốn ăn thịt chứ, em còn phải sơ chế thịt một chút, ướp nữa, nếu không làm ra sẽ không ngon đâu.”
Nói đến ăn thịt, suy nghĩ của Lý Vĩ Minh bỗng chốc bị đổi hướng, anh ta liếʍ liếʍ môi dưới, “Em dự định nấu thịt thế nào?”
“Anh thích ăn kiểu gì?” Giang Sơ Nguyệt ngẫm nghĩ, không xác định mà hỏi lại một câu.
“Chỉ cần là thịt ngon, anh đều thích ăn.” Lý Vĩ Minh miệng còn nhanh hơn não.
Giang Sơ Nguyệt nhịn không trợn trắng mắt, vì để dụ Lý Vĩ Minh xử lý cá, cô cười cực dịu dàng gật đầu, “Được, giao cho em. Cho nên, có thể làm phiền thanh niên trí thức Lý hỗ trợ sơ chế cá được không?”
“......”
Lý Vĩ Minh liếc nhìn con cá thỉnh thoảng nhảy nhảy y như xác chết vùng dậy với vẻ chán ghét, anh có thể từ chối không?
Tuy rằng lời này chưa nói ra, nhưng biểu cảm trên mặt lại biểu hiện chỉ có hơn chứ không kém.
Giang Sơ Nguyệt nheo mắt nhìn Lý Vĩ Minh cười.
Tầm mắt của Lý Vĩ Minh đảo qua liếc lại giữa thịt trên tay và cá trong sọt của Giang Sơ Nguyệt, cuối cùng nhắm mắt lại, như thể có ai đó bắt anh ta lên chiến trường vậy, giậm chân một cái, đưa thịt cho Giang Sơ Nguyệt, bản thân xách sọt tre đến sân sau nhà Giang Sơ Nguyệt.
“Em lại trêu chọc cậu ta.” Thẩm Như Quy cười nói.
Giang Sơ Nguyệt chớp chớp mắt với Thẩm Như Quy, rất là vô tội, “Không có nha, muốn ăn thì phải trả giá chứ.”
Thẩm Như Quy nhướng mày, nhìn về phía thịt trong tay cô, hàm ý rất rõ ràng, người ta tự mang theo lương khô rồi mà.
Giang Sơ Nguyệt nương theo tầm mắt của Thẩm Như Quy rơi vào miếng thịt trên tay, cười, bẻ đầu ngón tay nói: “Anh ấy chỉ mang về một miếng thịt, em phải chẻ củi, còn phải sử dụng gia vị trong nhà nữa đấy, những cái này tạm thời không nói, nhưng phí nhân công của em đắt lắm đó.”
Thẩm Như Quy nghe được lời này, như có suy tư gật gật đầu, “Vậy…… người đến tay không như anh đây, có phải không xứng ăn hay không?”
“......”
Giang Sơ Nguyệt: Em hoài nghi anh đang trêu chọc em, nhưng mà em không có chứng cứ.
“Hay là, anh giúp em chẻ củi, lấy cái này để đền bù phí vất vả của em?” Thẩm Như Quy cảm thấy biểu cảm ngây ngốc hiện tại của Giang Sơ Nguyệt rất thú vị, tiếp tục nói.
Giang Sơ Nguyệt: “......”
Đột nhiên không biết hôm nay vì sao mình lại muốn đi bắt cá nữa. Là mình bị bệnh Alzheimer sớm rồi sao? Online chờ, rất gấp.
“Chê phí vất vả quá thấp sao?” Thẩm Như Quy cụp mắt mỉm cười nhìn Giang Sơ Nguyệt, khóe môi hơi cong lên, ngay cả trong ngữ khí nói chuyện cũng đều mơ hồ lộ ra mấy phần ý cười trêu ghẹo.
Giang Sơ Nguyệt mím môi: “Hôm nay em có thể không nấu cá cho anh ăn được không?”
Khóe miệng Thẩm Như Quy lập tức cứng lại, “Ý của em là, chỉ nấu cho Lý Vĩ Minh ăn sao?”
Giang Sơ Nguyệt: “......” Anh trai, trọng điểm của anh hình như chệch rồi.
Thẩm Như Quy thấy Giang Sơ Nguyệt không nói lời nào, nhất thời có chút không nắm chắc, thăm dò nói: “Không phải buổi sáng em nói, muốn nấu cá cho anh ăn ư? Vì sao bây giờ lại không nấu nữa?”
Đúng thế, em đã nói muốn nấu cá cho anh ăn rồi, vì sao anh còn phải nói chẻ củi đền bù phí vất vả gì đó???
Coi em là cái gì???
Giang Sơ Nguyệt cảm thấy mệt tim, thật sự, cô đột nhiên vô cùng cảm khái mình ở đời trước bởi vì xuyên qua hiện tượng mà nhìn rõ được bản chất của đàn ông.
Không chỉ ấu trĩ, mà còn cực kỳ nhàm chán.
Cho nên, lúc này cô cực kỳ may mắn mình đời trước một lòng say mê với việc nghiên cứu món ăn ngon, mà chưa từng suy xét đến việc yêu đương.
Là đồ ăn không ngon?
Hay là thế giới không thú vị?
Sao cứ phải vội vã yêu đương?
Phí tâm phí sức thì thôi, lại còn luôn hoài nghi nhân sinh.
Giang Sơ Nguyệt đỡ trán: “Thanh niên trí thức Thẩm, vậy làm phiền anh giúp em chẻ nhiều củi chút, cảm ơn.”
Nói xong, không liếc nhìn Thẩm Như Quy thêm cái nào, quay người về phòng bếp.
Chỉ bỏ lại thanh niên trí thức Thẩm với vẻ mặt ù ù cạc cạc, không chỉ không biết mình nói sai câu nào rồi, mà còn ngổn ngang trong gió ngay tại chỗ.
Ừm, có lẽ gió cũng cảm thấy anh cần được thổi một chút, bỗng dưng một trận gió to thổi tới, vốn dĩ tóc thanh niên trí thức Thẩm đã hơi dài, anh lập tức cảm nhận được cái gì gọi là “ngổn ngang trong gió”.
-
Lý Vĩ Minh quả thực không giỏi sơ chế cá cho lắm, Giang Sơ Nguyệt nhào cục bột ở trong bếp, để nó tự lên men.
Thịt mà Lý Vĩ Minh mang về cô cũng thái thành từng lát, trộn đều với bột mì nguyên cám và gia vị rồi tẩm ướp.
Cô còn rửa sạch một cây cải thảo lớn, cắt thành từng miếng nhỏ, để một bên cho ráo nước, buổi tối hấp chung với thịt đã được thái lát, làm một món ăn tương đối kinh điển ở chỗ bọn họ, thịt hấp(*).
(*)粉蒸肉 - thịt hấpThịt ba chỉ hấp, nạc và mỡ đan xen, đặc biệt là miếng thịt mỡ lớn bởi vì trải qua thời gian hấp cách thủy lâu, ăn vào miệng mềm mượt mà không ngấy, vị cực ngon.
Cải thảo trải bên dưới thịt ba chỉ đã tẩm ướp, trong quá trình hấp thịt, nước sốt và mỡ từ thịt ba chỉ chảy ra rơi xuống cải thảo, hương vị cũng cực ngon.
Cải thảo hấp mềm nhừ, thực ra càng thích hợp với người già và trẻ nhỏ hơn.
Làm xong những việc này, Giang Sơ Nguyệt rửa tay sạch sẽ đứng bên cửa nhỏ của phòng bếp, một lời khó nói hết mà nhìn Lý Vĩ Minh tay chân luống cuống đang bận bịu “chiến đấu” với hai con cá trắm cỏ, anh ta đã hoàn toàn không phân biệt được đêm nay là đêm nào.
“Vảy cá đều được xử lý sạch sẽ rồi.”
Buổi chiều cuối thu, Lý Vĩ Minh đổ đầy mồ hôi, ngay cả áo trong cũng ướt đẫm mồ hôi, tóc mái trên trán rõ ràng dán vào trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
“Nghe nói trong bụng cá có mật đắng hay gì đấy, dù sao nghe đâu nếu xử lý không khéo, khi ăn cá sẽ rất đắng, anh không muốn làm, cũng không dám làm.” Lý Vĩ Minh xòe hai tay nói, “Hơn nữa, anh còn lâu mới ăn cá đắng.”
Giang Sơ Nguyệt thẫn thờ gật đầu, tiến lên nhận lấy con dao từ trong tay Lý Vĩ Minh, “Anh đi rửa tay đi, sau đó ra cửa chẻ củi với thanh niên trí thức Thẩm.”
Lý Vĩ Minh nhảy về phía sau một bước thật lớn, trợn tròn mắt, “Xử lý vảy cá rồi, còn phải chẻ củi??? Ăn một miếng thịt khó đến vậy sao?”
Giang Sơ Nguyệt ngồi xổm dưới đất, tay cẩn thận mổ bụng cá, móc nội tạng bên trong ra, không mang theo chút cảm xúc nào nói: “Phải, khó như vậy đó. Dù sao thì, cá đâu tự chạy vào sọt được.”
Phải, điều Giang Sơ Nguyệt nói chính là đúng lý hợp tình như vậy.
Lý Vĩ Minh tủi thân trừng mắt nhìn Giang Sơ Nguyệt, không hé răng.
Giang Sơ Nguyệt cúi đầu, động tác trên tay không dừng lại, bắt đầu xử lý một con cá khác, cô tiếp tục nói: “Anh đừng quên, thịt em đã ướp xong rồi, nếu anh không đi chẻ củi, buổi tối còn nấu thịt cho anh ăn hay không, em không xác định đâu.”
“Thịt là anh tự mua.” Lý Vĩ Minh càng tủi thân hơn rồi.
Giang Sơ Nguyệt “ừm” một tiếng, “Em biết thịt là anh mua, nhưng nấu hay không do em quyết định.” Nói rồi, Giang Sơ Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Lý Vĩ Minh, thần sắc đặc biệt nghiêm túc, “Hay là, anh tự nấu?”
Lý Vĩ Minh nhìn chằm chằm Giang Sơ Nguyệt, mím môi, muốn kháng nghị, nhưng mà…… cuối cùng vẫn là rất tủi thân quay người đi về phía cửa lớn.
Giang Sơ Nguyệt, em đang kiềm chế vua để điều khiển chư hầu, đây là chuyện tiểu nhân mới có thể làm.
Lý Vĩ Minh trong lòng nghĩ như vậy.
Nhưng anh ta không dám nói, dù sao thì con tin lúc này đã bị Giang Sơ Nguyệt “thiến” rồi, cứu về cũng không khác gì đồ bỏ đi.
Bé cưng tủi thân, nhưng bé cưng cũng không có nơi để nói.
Đây có lẽ chính là miêu tả chân thực nhất trong lòng Lý Vĩ Minh lúc này.
-
“Thẩm Như Quy, tôi cảm thấy Giang Tiểu Hoa còn ghê gớm hơn cả mẹ tôi.” Lý Vĩ Minh chắp tay sau lưng đứng bên cạnh Thẩm Như Quy, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm và mây đen, mặt lộ vẻ “sống không còn gì luyến tiếc.”
Thẩm Như Quy ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái, không tiếp lời, chỉ cảm thấy Lý Vĩ Minh có lẽ là lại lên cơn rồi.
“Lúc tôi ở nhà, mẹ tôi cùng lắm chỉ lấy ông nội ra dọa nạt tôi đôi câu, chưa bao giờ động tay. Nhưng Giang Tiểu Hoa, cô ấy thế mà…… thế mà bắt tôi xử lý vảy cá.” Lý Vĩ Minh quay đầu nhìn về phía Thẩm Như Quy.
“Cậu dám tin không? Cô ấy thế mà bắt tôi xử lý vảy cá?”
Thẩm Như Quy lau lua mồ hôi trên trán, động tác trên tay không dừng lại, gật gật đầu đặc biệt lấy lệ, “Nếu như cậu không muốn ăn thịt, cô ấy cũng sẽ không bắt cậu xử lý vảy cá.”
Lý Vĩ Minh nghẹn một chút, lời này của Thẩm Như Quy nói không hề có vấn đề.
“Nhưng mà, nhưng mà……” Lý Vĩ Minh nhưng mà cả buổi trời, cũng chưa nói ra được cái gì, nhưng trông có vẻ vẫn rất tủi thân, rất tủi thân, là loại thực sự tủi thân.
Anh ta ngửi ngửi mùi cá cực kỳ nồng nặc trên tay, tỏ ra ghét bỏ, nhưng lại không thể chặt bỏ tay, sự tủi thân trong lòng càng tăng lên.
Hơn nửa ngày trời chưa chờ được Lý Vĩ Minh nói chuyện, Thẩm Như Quy từ trong đống củi ngẩng đầu nhìn sang, liền biết gã này lại làm màu rồi.
“Hay là cậu chuyển số củi này vào phòng bếp xếp đi?” Thẩm Như Quy ngẫm nghĩ, đưa ra một chủ ý, để giải quyết nỗi tủi thân đang tràn ngập trong lòng Lý Vĩ Minh.
Lý Vĩ Minh sợ ngây người, nhìn Thẩm Như Quy, trong ánh mắt trần trụi “Tôi mẹ nó đều đã tủi thân đến độ hốc mắt đỏ bừng rồi, nước mắt sắp rơi xuống rồi, cậu không an ủi tôi thì thôi đi, còn sai tôi chuyển củi, cậu còn là con người sao? Hả? Còn muốn làm anh em với nhau nữa không?”
Mặc dù mạch não của Lý Vĩ Minh thường xuyên khác tần số với người bình thường, nhưng anh vẫn là cần người anh em này, cho nên, Thẩm Như Quy nói: “Trong bếp không còn nhiều củi nữa, lại còn phải hấp màn thầu, lát nữa còn phải nấu thịt và cá, tôi lo lắng không đủ.”
“Dù sao cậu cũng không muốn ăn thịt nửa sống nửa chín đúng không?”
Lý Vĩ Minh ngẫm nghĩ, cảm thấy Thẩm Như Quy nói rất có lý. Quả quyết quên đi chuyện vừa nãy còn đang rất tủi thân, xắn tay áo lên, bắt đầu chuyển củi đã chẻ thành đoạn gọn gàng vào bếp.
Không chỉ chuyển vào bếp, mà còn xếp ngay ngắn từng tầng ở cửa bếp, lúc cần dùng lấy ra cũng rất tiện.
Giang Sơ Nguyệt đang thái cá, đuôi mắt quét đến Lý Vĩ Minh đang nghiêm túc làm việc, động tác trên tay dừng lại, thầm cân nhắc, không phải đứa nhỏ này bị mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến điên luôn rồi đó chứ???
Cô không bồi thường nổi đâu, cô thật sự không bồi thường nổi!!!