“Chó Con, cẩn thận.”
Không đợi Thẩm Như Quy trả lời, Giang Sơ Nguyệt đã thấy Chó Con trực tiếp vọt tới gốc cây thô to như con hươu ngốc, toàn thân nằm trên người lợn rừng.
“Không sao, anh thấy lợn rừng không còn thở nữa.” Giọng nói của Thẩm Như Quy từ trên đỉnh đầu truyền tới
Giang Sơ Nguyệt vốn đã bước ra một bước thì dừng lại, cô nhìn vào mắt Thẩm Như Quy, chớp chớp.
“Cho nên, gà rừng cũng là sau khi bị em lải nhải như vậy, rồi tự sát?”
Giang Sơ Nguyệt lại chớp chớp mắt, cô muốn gật đầu nói “Đúng vậy”, nhưng nhìn gương mặt không thể phân biệt cảm xúc của Thẩm Như Quy thì do dự một hồi, nhỏ giọng nói: “Có thể là động vật trong núi thành tinh rồi, thấy em gầy nên thương em?”
Thẩm Như Quy tức cười, anh nghĩ thầm, thời buổi này ai mà không gầy đến da bọc xương, bọn động vật trong núi này lại cố tình thương em?
Không thấy Thẩm Như Quy trả lời, Giang Sơ Nguyệt mím môi suy nghĩ, lại nói: “Hoặc là, chúng nó cũng biết nhà bọn em cuối cùng cũng phân gia rồi, cũng thấy vui cho bọn em, cho nên…”
“Được rồi.” Giang Sơ Nguyệt thỏa hiệp, buông tay, “Dù sao chính là như anh thấy, nhưng nếu anh hỏi em nguyên nhân thì em cũng không biết, em cũng không nói rõ được.”
Dưới ánh mặt tĩnh lặng của Thẩm Như Quy, Giang Sơ Nguyệt thật sự đoán không ra suy nghĩ trong lòng anh.
Đương nhiên, cô không hề có suy nghĩ rằng Thẩm Như Quy sẽ nộp cô cho quốc gia, dù sao thì, người trước mặt chính là ân nhân cứu mạng của cô mà!!!
Một người lương thiện như vậy, sao có thể làm tổn thương một cô gái nhỏ yếu bất lực như cô cơ chứ?
Thẩm Như Quy nhìn chằm chằm Giang Sơ Nguyệt một hồi, cũng không phải anh không tin lý do của Giang Sơ Nguyệt hay có suy nghĩ gì khác, mà thật sự là không có gì để nói!!
Anh phải nói gì bây giờ?
Cô gái à, em có dị năng đúng không? Hay là triệu hồi thêm một con thần thú sống ra đây đi?
Ha……
“Em canh chừng ở đây, anh đi tìm ba em qua đây, sau đó nghĩ cách tránh người khác đem lợn rừng về?” Thẩm Như Quy nói.
Giang Sơ Nguyệt vội vàng gật đầu không ngừng như gà mổ thóc.
Đợi đến khi bóng dáng của Thẩm Như Quy đi xa, Giang Sơ Nguyệt bước qua túm Chó Con về đây, hai người bắt đầu gom đống củi trước đó nhặt được, xếp ngay ngắn vào sọt.
Sọt không lớn lắm, rất nhanh đã đầy. Bóng dáng Thẩm Như Quy và Giang Kiến Văn vẫn chưa xuất hiện, Giang Sơ Nguyệt dậm dậm chân tại chỗ, cô đi đến bên cạnh lợn rừng, đung đưa nhánh cây làm lá gì đó che lợn rừng lại.
Sau đó thì nắm tay Chó Con đi xung quanh hái thêm chút đồ có thể dùng làm nguyên liệu nấu ăn.
Thẳng đến khi hai người thật sự không ôm nổi nữa, mới về lại bên cạnh lợn rừng.
Giang Sơ Nguyệt ngồi trên một nhánh cây đã rơi xuống đất, chống cằm nhìn Chó Con làm sạch từng nhánh cây trên người lợn rừng, sau đó xoay xung quanh lợn rừng vài vòng, rồi lại nằm lên người lợn rừng.
“Chó Con, em đang làm gì vậy?” Giang Sơ Nguyệt hỏi.
Cho Con không để ý đến cô, một mình mò mẫm trên dưới qua lại trên người lợn rừng một hồi lâu. Đến khi Giang Sơ Nguyệt đều đã cảm thấy chân phải tê rần, Chó Con lại đột nhiên xoay người chạy đến bên cạnh Giang Sơ Nguyệt, ngơ ngác nhìn cô.
“Hửm? Sao vậy?” Giang Sơ Nguyệt không rõ lý do, “Muốn đi vệ sinh à?”
Qua một lát, Cho Con lắc đầu.
Giang Sơ Nguyệt nhìn nó, “Vậy em muốn nói gì với chị gái?”
Đại khái là nghe thấy hai chữ “chị gái”, đôi mắt của Chó Con chuyển động, hiện lên một ít ánh sáng.
Chó Con kéo Giang Sơ Nguyệt đến bên cạnh lợn rừng, buông tay cô ra, bản thân thì lại cúi xuống ôm lấy cơ thể lợn rừng.
Chó Con dùng đôi tay bao lấy cơ thể lợn rừng, động tác nhìn như đang muốn ôm lợn rừng lên.
Giang Sơ Nguyệt tặc lưỡi, thử hỏi: “Chó Con, em muốn ôm nó về nhà à?”
Động tác của Cho Con khựng lại, nó quay đầu nhìn Giang Sơ Nguyệt, không nói “Dạ”, càng không gật đầu, nhưng Giang Sơ Nguyệt biết, cô đã đoán đúng ý của Chó Con.
Cô chỉ thấy mũi mình đột nhiên chua xót, Chó Con, hoàn toàn không ngốc, thằng bé chỉ là phát triển chậm mà thôi.
Giang Sơ Nguyệt thầm thề trong lòng, cô nhất phải nỗ lực tiết kiệm tiền, đưa Chó Con đến tỉnh thành khám bác sĩ, chữa khỏi cho thằng bé, sau này còn phải đưa Chó Con đi học. Cô nhất định phải khiến cho một số người thấy được, Chó Con là một đứa trẻ ngoan bình thường.
“Tiểu Hoa?”
Giọng nói của Thẩm Như Quy đột nhiên vang lên.
Giang Sơ Nguyệt vội giấu đi suy nghĩ của mình, “Dạ” một tiếng, nắm tay Chó Con đi ra khỏi đám cỏ dại.
Thấy nguời tới, Giang Sơ Nguyệt khẽ “Hả” một tiếng, chạm mắt với Thẩm Như Quy, trong lòng đã hiểu.
Thấy vậy, Giang Sơ Nguyệt không mở miệng hỏi nữa, “Ba, mau đến đây xem, lợn rừng lớn ghê.” Nói xong, cô lại nhớ đến ánh mắt Giang Kiến Văn nhìn cô lúc cô nói gà rừng tự sát.
Cô vội vàng bước nhỏ đến gần Thẩm Như Quy, khẽ hỏi: “Anh nói với ba em thế nào?”
Thẩm Như Quy ho nhẹ một tiếng, trên mặt thoáng hiện vẻ không tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Anh nói, lúc chúng ta lại đây thì con lợn này chỉ còn lại một hơi thở.”
Giang Sơ Nguyệt ngạc nhiên nhìn Thẩm Như Quy, cô nghĩ thầm: Người anh em, anh cảm thấy lý do này so với lợn rừng tự sát, có khác gì nhau không???
“Khụ khụ… Ba,” Giang Sơ Nguyệt nhìn về phía Giang Kiến Văn, “Đem con lợn này về thế nào đây ạ?”
Giang Kiến Văn đứng cách một quãng nhìn lợn rừng ngã xuống đất không dậy nổi nhưng lại lông toàn thân không hề bị thương tổn kia, nhớ đến hai con gà rừng cũng luẩn quẩn tự sát không một vết thương trong nhà. Ông cảm thấy, hình như cách mình thức dậy hôm nay hơi sai sai.
Đầu tiên là phân gia, sau đó gặp được gà rừng luẩn quẩn tự sát, cùng với con lợn rừng không biết từ đâu ra đã tắt thở này. Có lẽ ông sẽ còn gặp được chuyện càng ngạc nhiên hơn nữa đúng không???
Không được nghĩ nữa không được nghĩ nữa, nghĩ tiếp thì sợ đến tối không ngủ được luôn.
“Trưởng thôn, anh nói xem, làm sao bây giờ?”
Lúc Thẩm Như Quy trở về kêu Giang Kiến Văn, trưởng thôn vừa lúc ở nhà họ Giang trong trại thanh niên tri thức. Hai người đang thương lượng xem đầu xuân nên đặt đất nền ở đâu, đến lúc xây nhà thì mượn đỡ gỗ trong thôn linh tinh.
Ban đầu Thẩm Như Quy định gọi Giang Kiến Văn sang một bên nói chuyện, sau đó nghĩ lại, đơn giản nói thẳng trước mặt trưởng thôn luôn.
Trong thôn Tam Kiều, uy tín của trưởng thôn dù sao cũng không bình thường, hơn nữa ngày thường ông ấy làm việc ông chính, không ai chê bai. Thứ hai, Giang Kiến Văn bây giờ xem như ở nhờ trại thanh niên tri thức, nếu ông vác con lợn lớn như vậy về, cho dù là vào nửa đêm đi nữa, cũng khó đảm bảo không ai nhìn thấy.
Đến lúc bị truyền ra ngoài thì không biết sẽ thành kiểu gì, huống hồ, sáng sớm hôm nay ông còn mới vừa tách ra khỏi nhà họ Giang bên kia.
Cùng một đêm lại vác một con lợn rừng lớn như vậy về nhà, những người khác sẽ nghĩ thế nào?
Trưởng thôn trầm ngâm một lát. “Tiểu Hoa, cháu đến nhà chú hỏi dì Trần của cháu, lấy hai con dao lớn đến đây. Chú với ba cháu trực tiếp gϊếŧ lợn bên bờ sông, sau đó tranh thủ lát nữa trời tối bỏ vào sọt vác về.”
Giang Sơ Nguyệt nghe vậy thì cảm thấy biện pháp này rất tốt.
Người trong thôn Tam Kiều không nhiều lắm, càng không có bao nhiêu người vào trong núi, cho nên lát nữa bọn họ trực tiếp gϊếŧ lợn bên bờ sông cũng không có ai biết.
Bọn họ thương lượng ổn thỏa, Giang Kiến Văn cùng trưởng thôn và Thẩm Như Quy, ba người khiên lợn đi về phía bờ sông, Giang Sơ Nguyệt dẫn Chó Con đeo sọt củi về nhà.
Trương Tuyết Phân đã trở lại, bà đang ngơ ngác nhìn gà rừng trong nhà bếp. Bà chỉ đến trấn trên một chuyến thôi mà trong nhà đã có thêm hạt dẻ đầy dưới đất và hai con gà rừng, ở đâu ra?
“Mẹ? Mẹ ở bên trong sao ạ?”
Giang Sơ Nguyệt nhìn cửa mở hé, cô đứng trước cửa kêu một tiếng.
“Đây, mẹ đây.” Trương Tuyết Phân vừa trả lời vừa đi đến cửa. Bà thấy Giang Sơ Nguyệt đang đeo củi trên lưng, bèn vội vàng tiến đến giúp cô gỡ xuống.
“À, đúng rồi, gà rừng trong bếp là sao vậy?” Bà ghé sát vào tai Giang Sơ Nguyệt hỏi nhỏ.
Khóe miệng Giang Sơ Nguyệt giật giật, khẽ nói: “Con với Chó Con vào núi tìm củi đốt nhặt được.” Nói xong, lại bổ sung: “Mẹ, lúc con và thanh niên tri thức Thẩm nhặt củi thì gặp một con lợn rừng lớn, ba và trưởng thôn đều đang ở trong núi đó, trưởng thôn bảo con đến nhà ông ấy tìm dì Trần lấy dao lớn. Không nói với mẹ nữa, đợi con đi đưa dao xong rồi về kể nhé.”
Giang Sơ Nguyệt nói xong, không đợi Trương Tuyết Phân hỏi tiếp đã xoay người chạy về hướng nhà trưởng thôn.
Trương Tuyết Phân nhìn bóng dáng vội vã của Giang Sơ Nguyệt, trong lòng loạn hết cả lên, trái tim như bị treo lên không xuống được.
Bà thở dài, sờ đầu Chó Con rồi vào nhà.
-
Đợi đến khi đoàn người này vác thịt lợn rừng trở về, trăng đã lên cao, trên bầu trời đêm tháng chín, vài ngôi sao linh tinh đang lấp lánh.
Giang Sơ Nguyệt nghiêng ngã vác sọt, nó rất nặng, nặng đến mức cảm giác vai cô sắp phế đi, nhưng mà, trong lòng lại vui đến không thể tả bằng lời.
Thịt lợn nhiều như vậy, nhà bọn họ có thể có một mùa đông hạnh phúc rồi.
Lúc ở bờ sông, Giang Kiến Văn cũng đã chia xong thịt lợn rồi.
Bởi vì lợn này là do Giang Sơ Nguyệt và Thẩm Như Quy phát hiện, bây giờ lại có trưởng thôn hỗ trợ, ông bèn chia toàn bộ thịt lợn thành ba phần.
Thẩm Như Quy và trưởng thôn không đồng ý, nhưng Giang Kiến Văn nói: “Cho dù hôm nay con lợn này là do một mình Tiểu Hoa phát hiện, cũng phải cảm ơn hôm nay hai người giúp đỡ chúng tôi tách nhà. Thịt này, hai người cũng lên lấy.”
Phần của nhà trường thôn thì ông ấy trực tiếp vác về. Phần của Thẩm Như Quy thì gộp vào nhà Giang Sơ Nguyệt, ý của anh là, anh mang về trại thanh niên tri thức cũng không ăn một mình được, còn không bằng để ở nhà họ Giang, anh sẽ thường xuyên lại đây ăn cơm.
Bọn họ đạp lên ánh trắng về nhà, bụng đã đói đến vang lên ọc ọc, lưng đeo sọt thịt lợn nặng trĩu. Gió thỉnh thoảng thổi qua làm người bất ngờ rùng mình, biểu hiện mùa đông không còn xa.
Nhưng thời khắc này, tim bọn họ lại ấm áp vô cùng.
Ở thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, đừng nói là thịt, ngay cả rau xanh hay ăn vỡ bụng đều là nghĩ bậy, chứ đừng nói đến thịt lợn đầy mỡ.
Chó không biết nhà ai nuôi trong thôn bắt đầu sủa, thôn trưởng và bọn họ tách ra, đi về sân nhỏ nhà mình.
Ông ấy lại xốc xốc cái sọt sau lưng, cảm khái trong lòng. May mà sáng nay nghe lời khuyên của thanh niên tri thức Thẩm, không có kích động làm bậy, đi khuyên giải như một số người.
Nhìn xem bây giờ, gia đình Giang Kiến Văn vừa tách ra đã gặp được chuyện tốt như thế, nếu như bọn họ vẫn còn đang lộn xộn với bọn nhà Giang Kiến Võ kia, không biết sẽ bị Giang Lão Tam và Lưu Phương tra tấn thành thứ gì nữa?
Được, đợi đến ngày mai thống kê nhân số đào đê, nếu tên Giang Kiến Võ kia lại muốn dùng thủ đoạn gian dối, ông ấy sẽ lấy công điểm mà ban đầu Giang Kiến Văn đồng ý chia cho Giang Lão Tam về.
Cho cái nhà kia ăn thì khác gì cho chó ăn??