Niềm Vui Của Những Kẻ Không Bình Thường

Truyện 1.1

Cậu sống trong một ngôi làng vô cùng lạc hậu cách xa trung tâm thành phố ở đây mọi người kỳ thị, khinh miệt cậu chỉ vì cậu có đôi mắt khác với mọi người. Mắt trái của cậu có màu đỏ tía, sâu thẳm, dường như đang ẩn chứa một con quái vật. Đến chính bố mẹ cậu -người sinh ra cậu- cũng không dám nhìn vào con mắt ấy. Ngay từ khi sinh ra cậu đã phải sống trong sự lạnh nhạt của bố mẹ. Căn phòng cậu ở chỉ là một căn phòng chứa đồ tối tăm và đầy mùi ẩm mốc. Mỗi ngày cậu chỉ có thể ăn những món còn thừa lại của cả nhà. Mặc cho cậu có tỏ ra ngoan ngoãn thì họ chỉ quan tâm đến đứa em trai của cậu. Mọi người có thắc mắc vì sao không? Lý do rất đơn giản đó là vì em cậu có đôi mắt bình thường giống mọi người còn cậu thì không. Con mắt đỏ ngầu của cậu được mọi người đồn thổi là hiện thân của Quỷ Dữ, đại diện cho sự xui xẻo và chết chóc. Vì vậy cậu mới bị mọi người xung quanh mỉa mai, khinh thường và xa lánh .

Vào một buổi tối khi cậu 9 tuổi, thức ăn còn sót lại cho cậu hôm ấy vô cùng ít ỏi. Cậu nhìn đống thức ăn thừa chỉ có mấy cọng rau và một ít cơm là không khỏi hỏi mẹ của mình:

- Mẹ, hôm nay chỉ còn bằng này thôi ạ? Còn ít hơn cả hôm qua nữa.

Mẹ cậu nghe vậy thì vô cùng tức giận, ném bát thức ăn xuống trước mặt cậu quát lớn:

- Mày còn dám hỏi hả? Có cái cho mày ăn là tốt rồi, mày còn muốn gì nữa.

Nói xong bà quay người bước ra khỏi căn phòng bụi bẩn và đầy ẩm mốc này. Khi ra ngoài bà còn dùng lực rất mạnh khiến cánh cửa đóng lại tạo ra tiếng "rầm" rất lớn. Nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia , cậu không khỏi run lên, quỳ xụp xuống đất. Đôi mắt vô thần càng làm cho con mắt trái của cậu càng trở nên đỏ ngầu. Cậu nhìn thức ăn dưới chân mình mà không khỏi nghĩ lại những câu nói của mẹ khi trước:

- Sao mắt trái của mày lại không giống với mỗi người như vậy. Nếu mắt mày bình thường như em mày thì họ đã không đối xử với mày như vậy . Trách ai được chứ. Có trách thì trách số mày xui xẻo.

Cậu cứ ngồi đấy thất thần nhớ lại từng lời bố mẹ cậu đã từng nói với cậu cho đến tận lúc bụng cậu không chịu được nữa mà bắt đầu vang lên từng hồi. Lúc này cậu mới ý thức được thời gian đã tới nửa đêm. Bây giờ cậu vô cùng đói nhưng nhìn chỗ thức ăn đã bị kiến vây kín thì câu đã không thể ăn được nữa. Cậu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng côn trùng kêu vang mà không thể nào cưỡng lại cơn đói đang hoành hành. Cậu quyết định sẽ ra khỏi căn phòng này để tìm kiếm nguyên liệu mà cả nhà dùng để làm thức ăn cho ngày mai. Cậu rón rén đến gần tủ lạnh. Khi cánh tủ mở ra cậu đã bị thu hút bởi màu đỏ của lọ xốt cà chua. Cậu đưa tay lấy lọ sốt ra vừa mới mở nắp lọ thì tiếng quát từ sau vang lên khiến cậu giật mình làm lọ xốt trên tay trượt xuống tạo ra một tiếng "Choangg" trong không gian tĩnh lặng. Cậu sững người nhìn bố mình đang tiến tới với vẻ mặt tức giận. Ông tiến tới tát cho cậu một cái "Cháttt" đau điếng. Mặt Cậu lúc này nổi lên nốt tay đỏ ứng sưng tấy cậu cố kìm nén để không khóc hai tay ôm lấy bên má đầy đau đớn. Cùng lúc đó mẹ cậu bước xuống từ trên lầu bà nhìn lọ sốt đã lăn lóc trên sàn nhà mà trợn trừng mắt hai bàn tay nắm chặt gân xanh nổi lên bà với lấy cây gậy ở gần đó rồi xông thẳng đến chỗ cậu.