Tiểu Trương cúi đầu nhìn Tần Hoặc.
Ánh mắt cô ấy lập tức thay đổi.
Sợ hãi trong mắt cô ấy trở thành tham lam: “Không phải chứ, cậu biết trước tớ đến đây nên chuẩn bị sẵn nguyên liệu luôn à?”
“Mà sao cậu không mua ếch làm thịt sạch sẽ luôn chứ mua ếch sống làm gì? Zời ạ, tớ không biết cách lột da mổ bụng nó đâu, có cần lên gu gồ search xem cách làm không…”
Tuy rằng ếch không thể hiện được biểu cảm gì nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ sự hoảng loạn và sợ hãi trên mặt Tần Hoặc.
Nó há miệng thở dốc như muốn nói gì đó.
Tôi nhanh tay lẹ mắt nắm lấy nó trước khi nó phình miệng cất lời.
Tần Hoặc bay thành một đường parabol rơi vào chậu ngâm chân.
“Ộp.”
Tôi xoa xoa tay: “Đây không phải là nguyên liệu nấu ăn, đây là… thú cưng của tớ.”
Tiểu Trương hoảng sợ nhìn tôi, giống như trước mặt cô ấy không phải là mỹ nữ mà là một kẻ biếи ŧɦái.
Sau đó cô ấy xách túi lên, đi giày vào: “Con mẹ nó, mẹ tớ không cho tớ chơi với kẻ biếи ŧɦái đâu.”
Sau khi tiễn Tiểu Trương rời đi, tôi cảm thấy hôm nay mình không thể hôn ếch thêm lần nào nữa.
Quá tam ba bận.
Hai lần, hai lần đã là cực hạn của tôi.
Tôi thương lượng với Tần Hoặc: “Nếu không anh cứ làm ếch trước đi? Bốn chân có lẽ sẽ thoải mái hơn hai chân… nhỉ?”
Tần Hoặc nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn.
Tôi ngồi bên cạnh nó nghiêm túc giải thích: “Không phải chứ tôi nói thật đấy, anh nói xem một ngày có 24h, anh muốn duy trì hình người thì tôi phải hôn anh 12 lần.”
“12 lần đó!” Tôi đau khổ cầm một chiếc gương nhỏ đặt trước mặt nó: “Anh nhìn đi, nếu anh là người thì thôi đi, đằng này anh…”
Tần Hoặc nhìn hình dạng trong gương.
Tôi không biết ếch có thể nhìn thấy nó trông như thế nào trong gương, nhưng có lẽ nó hiểu cho tâm trạng của tôi khi phải hôn một con ếch, nó thấp giọng nói: “Thôi được rồi… Aizzz.”
“Mỗi ngày tôi ít nhất phải ở trong hình dạng con người hai tiếng, có được không?”
Một lần hôn mà thôi, chịu đựng một chút cũng không sao, tôi gật đầu: “Thành giao!”
Tần Hoặc chậm rãi quay người cúi đầu không nói gì.
Bóng lưng béo múp của nó trông thật ngon miệng…
Á không, không, là trông thật cô đơn.
Tôi không đành lòng lại gần sờ nó: “Anh nên tranh thủ tìm kiếm tình yêu đích thực càng sớm càng tốt, như thế có thể hoàn toàn biến trở về.”
Tần Hoặc chết lặng ngẩng đầu nhìn tôi tuyệt vọng nói: “Tìm ếch cái hả? Cô cho rằng trên đời này có kẻ ngốc nào đi yêu một con ếch chứ?”
Tôi gật đầu đồng tình: “Có lý, làm gì có đứa nào ngốc như vậy tồn tại trên đời nhỉ, aizzz.”
Tối đến tôi ngồi lướt WeChat thì thấy Tiểu Trương gửi tin nhắn trong nhóm bạn bè.
“Biếи ŧɦái ngay bên cạnh, cuộc sống này phải làm sao đây?”
Tôi cảm thấy cô ấy đang ám chỉ mình.
Tôi bình luận: “Cậu đang nói ai thế?”
Tiểu Trương rất nhanh đã trả lời: “Nói ai thì người nấy tự hiểu, xin mời quay về chỗ ngồi.”
Nhóm người phía dưới lao xao hỏi cô ấy có chuyện gì.
Tiểu Trương nói: “Tiêu Nhiên là kẻ biếи ŧɦái, cậu ấy nuôi một con cóc làm thú cưng, còn đặt nó lên ghế sofa."
Tôi không giải thích nó là ếch nữa.
Aizzz, thanh danh của tôi đã mất sạch rồi.
Tôi nằm ngửa trên sofa đọc hết các bình luận mà trong lòng chết lặng.
Bây giờ mọi người đều biết tôi là một kẻ dở hơi nuôi ếch làm thú cưng rồi.
"Có phải Tiêu Nhiên bị Hà Tử Văn chia tay nên tinh thần không ổn định trở nên thất thường rồi không?"