Hoàng Tử Ếch

Chương 4

Chủ tịch ếch sửng sốt, do dự nói: “Trong truyện cổ tích không phải viết như thế à…? Hoàng tử biến thành ếch khi được công chúa đặt một nụ hôn sẽ trở lại thành người.”

“Hoàng tử biến thành dã thú, công chúa hôn hắn thì hắn sẽ biến lại…”

“Nhưng,” Tôi nghiêm túc nói. “Anh không phải hoàng tử, tôi càng không phải là công chúa, chúng ta lại không phải là tình yêu đích thực, làm sao anh có thể đảm bảo rằng sau khi hôn thì anh sẽ thành người được?”

“Lỡ may… tôi nói là lỡ may thôi nhé, lỡ may hôn xong mà không thành công thì sao?”

Chủ tịch ếch chết lặng.

Dù thế nào đi nữa chủ tịch ếch vẫn muốn thử.

Nó hứa với tôi rằng dù kết quả có ra sao đi chăng nữa nó vẫn sẽ giữ công việc của tôi.

Sau khi nhận được sự hứa hẹn của nó, sáng hôm sau tôi đến công ty Gia Hợp nộp hồ sơ.

Woaooo, chủ tịch ếch thật sự không lừa tôi, những lời nó nói đúng là có tác dụng.

Tôi rất nhanh làm lễ nhận chức rồi trở về nhà.

“Sao rồi? Mọi chuyển ổn không?” Chủ tịch ếch lo lắng ghé bên cạnh mép chậu nhìn tôi.

Tôi gật đầu: “Nhờ hồng phúc của anh mà mọi thứ rất suôn sẻ, thứ hai tuần sau tôi chính thức đi làm luôn.”

“Vậy thì tốt quá!” Nó vui vẻ nhảy cao, “Thế chúng ta bắt đầu nhé?”

“Ô-kê.”

Tôi đặt đồ đạc trên tay xuống rồi cầm nó ra ngoài.

Thật ra chủ tịch ếch có vẻ ngoài rất đẹp, rất phù hợp với chuẩn mực của một con ếch.

Làn da xanh nâu, đôi mắt nho nhỏ ngốc ngốc, thân hình mũm mĩm căng bóng.

Nói thế nào nhỉ, trông nó rất tuyệt vời nếu được đặt trên lò nướng hoặc trong nồi lẩu.

Ờm, thôi sống vẫn hơn.

Tôi tự chuẩn bị tâm lý một lúc lâu, bất chấp ánh mắt sốt ruột của nó dán mặt lại gần.

Aizz, không ổn rồi, tôi phải tốc chiến tốc thắng thôi, không thì ọe ra đây mất.

Tôi muốn hôn nó thật nhanh gọn lẹ.

Nhưng khi miệng tôi đến gần chủ tịch ếch, tôi lại hơi chần chờ.

Chủ tịch ếch có lẽ cũng thấy xấu hổ, hai mắt nhắm nghiền.

Aizz, rõ ràng là so với chủ tịch ếch, tôi sẽ dễ dàng hạ miệng hơn với món ếch được nấu chín.

Nhưng nghĩ đến công việc của mình, tôi vẫn bất chấp mím môi hôn nó.

“Bùm!”

Giây phút tôi chạm vào nó, một làn khói trắng bùng nổ tại chỗ khiến tôi bị sặc ho khan.

“Anh, anh có ổn không?” Tôi ho khan một lúc lâu rồi lau nước mắt quay đầu nhìn chủ tịch ếch.

“Anh –”

Lời nói của tôi mắc kẹt trong cổ họng.

“Á --!!!”

Một người đàn ông khỏa thân đang ngồi trên đất vẻ mặt bàng hoàng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn tôi.

Mặt tôi đỏ bừng, che mắt lại: “Anh mặc quần áo vào đi!”

“Hả?”

Tần Hoặc cúi đầu nhìn cơ thể, mặt mũi đỏ au.

Anh vội vàng đứng lên rồi lại lập tức ngồi xuống, thấy tôi che mắt lại liền nhanh chân chạy đến ghế sofa ngồi.

“Cô, cô, cô, trong nhà cô có quần áo gì không?”

Tôi hoảng mất: “Ở nhà tôi không có đồ nam! Tôi có váy và ga trải giường, anh chọn đi!”