Võ Đức Dồi Dào

Chương 5: Chuyện này còn phải hỏi sao

Chỉ vì mình không có người đứng sau chăm sóc cho nên đám người kia mới dám bắt nạt chính mình.

Sau khi cha mẹ chết, chính mình lẻ loi trơ trọi một mình trên thế gian, nếu như không đánh trả, thì chắc chắn sẽ bị bắt nạt cả đời.

Nhưng chính mình không muốn bị người khác bắt nạt a.

Khi học cấp hai, nếu có người dám mở miệng chế nhạo hay chửi bới chính mình thì mình tuyệt đối sẽ im lặng, không dám nói gì.

Nhưng sau đó, sẽ nhân lúc bọn hắn không chú ý ra tay báo thù.

Vào buổi biểu diễn văn nghệ của trường. Một tên nam sinh cao to trước khi lên đài bị người dội cho một chậu phân từ phía sau.

Hoặc là bị ngã khi leo cầu thang. Gần như tất cả những người dã từng bắt nạt Võ Tiểu Đức, đều bị ngã cầu thang, sau đó bị đè xuống đất đánh một trận thê thảm.

Khi tan học có một đám nam sinh chặn cổng đợi Võ Tiểu Đức.

Võ Tiểu Đức liền trực tiếp đến của phòng làm việc hiệu trưởng, nếu hiệu trưởng không có mặt thì đi phòng của phó hiệu trưởng.

Nếu rơi vào tình cảnh nguy hiểm thì trực tiếp báo cảnh sát.

Về sau đám nam sinh kia đi tìm một đám côn đồ bên ngoài, thuê bọn họ ra mặt đánh cho Võ Tiểu Đức một trận thê thảm.

Võ Tiểu Đức bị đánh, trầm mặc một ngày.

Ngày thứ hai hắn đến thư viện đọc sách cả buổi trưa. Hắn tìm đọc sách luật và các loại báo cáo hiện trường gây án.

Ngày thứ ba, hắn mang theo tất cả số tiền vốn định dùng để đóng học phí đến trường. Cố ý để những tên côn đồ kia thấy được tiền.

Đám người kia vừa thấy tiền thì sáng mắt, đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Nhưng theo như trên sách viết thì:

" Cướp tài sản là hành vi phạm tội, luật hình sự không quy định mức độ, tình tiết phạm tội của việc cướp tài sản. Chỉ cần người phạm tội dùng bạo lực, cưỡng bức hoặc các biện pháp khác để thực hiện hành vi cướp tài sản công hoặc tài sản tư ngay tại chỗ. Vô luận là đã cướp được tiền tài hay chưa, vô luận số tiền bị cướp là bao nhiêu đều sẽ cấu thành tội cướp bóc.”

Cướp bóc là trọng tội, thấp nhất là ba năm. Hơn nữa số tiền trong vụ án lần này cũng không nhỏ.

Phía cảnh sát rất coi trọng việc này, rất nhanh đã giải quyết.

Đám côn đồ kia lập tức khai ra đám học sinh hay bắt nạt người khác chính là người chỉ điểm.

Sau đó thì cứ đúng luật mà làm, ngay cả trường học cũng bị xử lý vì để xảy ra chuyện này.

Nhưng đối với Võ Tiểu Đức mà nói thì hắn biết mình đã an toàn.

Hắn trải qua rất nhiều chuyện tương tự, cuối cùng thanh danh vang xa, đương nhiên những việc này cũng khiến cho hắn phân tâm, ảnh hưởng đến việc học.

Chẳng qua Lan tỷ là một vị học bá, quá bận rộn với việc học tập cho nên không biết rõ những việc này.

Dù sao lời nàng nói cũng vì muốn tốt cho mình mà thôi. Tự nhiên Võ Tiểu Đức chỉ cười rồi đáp ứng.

"Ngươi sắp lên đại học rồi, bên trong chiếc USB này là một vài bản thiết kế tâm huyết của ta, toàn bộ đều cho ngươi. Nếu như tương lai ngươi không học thiết kế máy móc cũng có thể bán nó đi để kiếm một khoản tiền trang trải cuộc sống." Hạ Huệ Lan nói.

Võ Tiểu Đức chợt hiểu ra cái gì, vội vàng hỏi: "Lan tỷ, đây là thành quả nghiên cứu khoa học của ngươi?"

Hạ Huệ Lan nhẹ gật đầu.

"Ngay cả thành quả nghiên cứu của mình ngươi cũng không cần? Vậy sau này ngươi dự định làm gì?" Võ Tiểu Đức hỏi.

"Ta chuẩn bị từ chức, về quê sống." Hạ Huệ Lan nói.

"Không phải làm việc tại công ty rất tốt sao? Lần trước ta còn nghe ngươi nói mình sắp thăng chức." Võ Tiểu Đức nói.

"Thăng chức thì thế nào? Ta sống quá cực khổ, bây giờ là thời điểm thích hợp để từ bỏ. Ta cảm thấy hồi hương sống cuộc sống an nhàn cũng không tệ." Hạ Huệ Lan thở dài nói.

Tiếng nói của nàng vừa dứt, Vong Linh Chi Thư đang trôi nổi trong không trung tử từ mở ra, lần nữa hiện ra từng hàng chữ nhỏ óng ánh:

"Nhắc nhở đặc biệt: Số mệnh của Hạ Huệ Lan vốn đã được sắp đặt từ trước, nhưng ngươi đã can thiệp, để nàng phải suy nghĩ kỹ về cuộc sống của mình một lần nữa."

"Vận mệnh của nàng sắp thay đổi."

"Việc này sẽ dẫn đến rất nhiều sự liện liên hoàn rơi vào trạng thái vô định."

Vong Linh Chi Thư đột nhiên chấn động, từng hàng chữ nhỏ óng ánh bỗng nhiên hóa thành lửa cháy hừng hực, nhìn qua giống như đã kích hoạt cơ chế gì đó.

Những đốm lửa này lại dẫn dần hóa thành một hàng chữ mới:

" Ngươi đã thấy được một chút hi vọng sống trong tình huống hẳn phải chết, để sợi dây vận mệnh của chính mình xen lẫn cùng chúng sinh. Cũng bắt đầu ảnh hưởng đến thế giới này và vạn vật chúng sinh, khiến cho hết thảy rơi vào vô định."

"Lực lượng vận mệnh của bản thư bắt đầu ngưng tụ thành hình."

"Xin hỏi ngươi có muốn mở ra loại lực lượng này hay không?"

Chuyện này còn phải hỏi sao?

Võ Tiểu Đức yên lặng nói thầm trong lòng: "Mở ra!"

Suy nghĩ vừa dứt, lại có mấy hàng chữ nhỏ lấp lánh tỏa ra khí tức lạnh lẽo xuất hiện trước mắt hắn:

"Đã dựa theo quyết định của ngươi chấp hành mệnh lệnh."

"Một tiếng sau Vong Linh Chi Thư sẽ kích hoạt lực lượng cấp độ sâu: Nguyện Tường."

. . .