Đường Lý

Chương 5: Trong phòng có chuột.

Lớp ba khối tám có một chủ nhiệm lớp xinh đẹp mới đến.

Trông xinh đẹp, tính tình tốt.

Nhưng chủ nhiệm lớp dù xinh đẹp đến đâu cũng không được việc.

Lớp ba khối tám khét tiếng ngỗ ngược, đặc biệt là mấy đứa có vấn đề, xảo trá gây sự.

Sau bữa ăn trưa có một tiếng nghỉ ngơi. Đây là khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi trong ngày của lớp.

Dù sao trời mùa hè rất dễ mệt, chỉ muốn ngủ, sau khi ăn no lại càng mê man thϊếp đi.

Phùng Dụ gác một chân lên băng ghế bên cạnh, đập bàn của hai người cạnh đó, cậu ta nói: “Đi, đi ra ngoài chơi.”

Lý Tử Chấn và Lý Thụy buồn ngủ ngáp một cái, lề mề không chịu đứng dậy, do dự đáp: “Hiện giờ đang nghỉ trưa, không hay đâu…”

Năm nay Phùng Dụ mười lăm tuổi, là đứa lớn nhất trong lớp, đồng thời cũng là đứa ngạo mạn và thích gây sự nhất.

Cậu ta không ngừng nói, không chút nào tránh né, trực tiếp đáp: “Có cái gì không hay, lẽ nào vẫn sợ sao?”

Cậu ta không hề sợ.

Trước đây không sợ, bây giờ lại càng hung hăng càn quấy không sợ.

Không còn cách nào khác, hai đứa chỉ đành theo cậu ta đi ra ngoài.

Bác bảo vệ trông cửa đang ngủ lim dim, mấy đứa nhân lúc bác không chú ý, nhẹ nhàng mở cửa chuồn mất.

Thời tiết đẹp thế này, đương nhiên đi nghịch nước là rất thích hợp.

Gần trường học có một con sông, nước cạn, dòng chảy cũng chậm. Từ nhỏ mọi người rất thích chơi bên sông, thi thoảng sẽ lặng lẽ xuống nước sông bơi vài vòng.

Thời tiết mùa hè thế này, khỏi phải nói nước sông mát mẻ thế nào.

Ba đứa không biết đã chơi bao lâu.

Sau khi chơi mệt, bọn chúng xách giày đến bóng cây ngồi nghỉ.

Cái mông còn chưa ngồi ấm chỗ, Lý Thụy đột nhiên nhảy dựng lên, kinh hãi nói: “Có rắn!”

Vốn Phùng Dụ đang tuỳ tiện nằm thì bị dọa đến mức mặt trắng bệch, quay đầu lại, quả nhiên bên cạnh nhìn thấy một con rắn đang trườn mình trên bãi cỏ.

Trong chốc lát cả người Phùng Dụ lạnh toát, không thể động đậy.

Hai đứa kia càng luống cuống.

Không đứa nào phản ứng nhanh, gan đứa nào cũng bé.

Ngay chính lúc nào không biết có một bàn tay từ đâu chìa tới, động tác nhanh gọn tóm lấy con rắn

Là Trình Phóng vừa khéo đi ngang qua.

Anh lười biếng đứng cạnh gốc cây, nhìn con rắn trong tay mình, cười nhạo nói: “Có mất mặt không?”

“Con này không có độc, còn dọa đến mức tè ra quần.”

Phùng Dự nuốt nước bọt một cách khó khăn, phải mất hàng chục giây sau cậu ta mới phản ứng lại, khó khăn lắm mới ngẩng đầu.

Bây giờ nhìn con rắn trong tay Trình Phóng lại bị dọa sợ.

“Chuồn ra từ trường học hả?” Trình Phóng nhìn về phía trường trung học trước mắt cách đó không xa, thuận miệng hỏi một câu.

Mấy đứa ngẩn ngơ không trả lời.

Trình Phóng bước lên phía trước, ném con rắn xuống sông.

“Tuổi nhỏ đừng có mà trốn học, mau quay về đi!”

Trình Phóng hời hợt để lại một câu, tiếp đó nhấc chân đi về phía trước.

Lúc này Phùng Dụ mới phản ứng lại, vội vàng bò trên đất đứng dậy, đuổi theo phía sau Trình Phóng, vô cùng sùng bái nói: “Anh ơi anh siêu quá!”

Trên người Trình Phóng có khí chất xã hội đen trời sinh, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy anh không dễ chọc.

Những người ở tuổi như Phùng Dụ sẽ sùng bái nhất người như này.

“Anh ơi anh làm gì vậy?” Phùng Dụ đuổi theo sau mông anh, hỏi.

“Không làm gì, không lý tưởng.”

“Anh ơi, em có thể đi theo anh không?” Phùng Dụ nghĩ, nếu mình có thể nhận người như này là anh, vậy thì về sau ở trường học, nhất định có thể tung hoành ngang dọc!

Quá đẹp trai, quá tàn bạo!

Nhìn mấy đứa trong khối ỷ vào mình lớn hơn xem còn dám đối đầu với anh không.

“Không được.” Trình Phóng bước càng nhanh, không để ý đến mấy đứa.

Phùng Dụ cứ đeo bám anh một lúc, Trình Phóng đột nhiên dừng lại, lạnh giọng cảnh cáo: “Có muốn tao báo lại với giáo viên của mày không?”

Thật là một tên nhóc phiền phức.

Nhưng Phùng Dụ lại thầm nghĩ, báo với giáo viên thì cứ báo đi, cậu không sợ đâu.

Cuối cùng Phùng Dụ cũng không theo kịp.

“Anh ơi anh tên gì thế?” Phùng Dụ hét lớn hỏi một câu.

Trình Phóng không trả lời.

“Anh ấy là Trình Phóng đấy.” Lúc này Lý Thụy cũng đuổi theo kịp, nhìn bóng lưng Trình Phóng, do dự nói một câu.

Tên Hỗn Thế Ma Vương danh tiếng lẫy lừng trong trấn Đường Lý, tiếng xấu lan xa, hầu như không ai là không biết anh.

Nghe nói hôm qua anh đã quay về Đường Lý.

Phùng Dụ đột nhiên cũng bừng tỉnh hiểu ra.

Oa, Trình Phóng trong truyền thuyết thật sự lợi hại!

Phùng Dụ thầm nói: “Về sau nhất định theo anh ấy.”



Buổi chiều Trình Phòng vừa quay về, bà Trình liền kéo anh sang một bên.

“Không phải cháu đã nói gì với Minh Hạnh đấy chứ?” Bà Trình hỏi: “Sáng nay con bé nói với bà muốn chuyển đi.”

Bà Trình đã đoán ra chắc chắn là Trình Phóng đã nói gì đó, nếu không mới vào ở sao đã muốn chuyển đi rồi.

Trình Phóng không trả lời.

Anh dựa bên cạnh bàn, bộ dạng lười nhác, đôi mắt buông xuống, khóe mắt có chút lạnh.

Bộ dạng này của anh, coi như là ngầm thừa nhận.

Bà Trình bất lực lắc đầu.

Tính cách cháu trai nhà mình không được tốt, danh tiếng trong trấn Đường Lý cũng không tốt, nhưng chỉ có bà Trình biết anh là một đứa trẻ ngoan.

“Con bé sống ở đây cũng tốt, dù sao cũng có nhà.”

Bà Trình dừng một lát, lại tiếp tục nói: “Con bé Minh Hạnh ngoan ngoãn hiểu chuyện, có thể ở bên bà trong lòng bà cũng rất vui.”

Mấy lời này đều là lời trong lòng.

Cô gái này thật khiến người khác yêu quý.

“Cháu không được phép hù dọa người ta!” Bà Trình vỗ vào tay anh, giả bộ không hờn giận nói một câu.

Đang nói thì Minh Hạnh quay về.

Bà Trình liếc mắt nhìn Trình Phóng một cái, xoay người cầm dưa hấu vừa bổ xong đi về phía Minh Hạnh.

“Hôm nay bên ngoài rất nóng đúng không? Mau, ăn dưa hấu giải nhiệt đi.”

Bà Trình đặt dưa hấu vào tay Minh Hạnh.

Nhưng Minh Hạnh lại chỉ chú ý vào Trình Phóng phía sau.

Giờ đây cô luôn có một nỗi sợ hãi và mâu thuẫn theo bản năng mỗi khi nhìn thấy Trình Phóng, trong lòng luôn bất ổn, đặc biệt là nghe nói nhiều hơn những chuyện về anh.

“Bà ơi, cháu…”

Minh Hạnh còn chưa nói xong liền bị bà Trình ngắt lời.

“Lời sáng nay nói xem như không tính, cứ ở đây đi, làm sao mà phải chuyển đi!”

“Không được chuyển đi đâu đấy.” Bà Trình khẳng định lại một lần nữa.

Bà Trình đẩy Minh Hạnh về phòng, một lúc sau lại qua đưa cho cô chút trái cây, trong suốt quá trình khuôn mặt bà tươi cười dịu dàng, ngay cả bước chân cũng đặc biệt nhanh nhẹn.

Ánh mắt Trình Phóng khẽ ngưng lại, từ vẻ mặt của anh không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.

Lúc đi qua phòng Minh Hạnh liền nghe thấy cô đang chat voice với ai đó.

Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, nếu không nghe kỹ thì không thể nghe thấy động tĩnh gì.

“Vốn dĩ chuyện trong lớp tớ không giải quyết nổi. Trưa nay có ba học sinh chuồn ra ngoài, tớ phạt bọn nhỏ nhưng căn bản bọn nhỏ không thèm để ý.”

“Chuyện trong lớp đã rối loạn rồi, vấn đề chỗ ở cũng không biết nên làm thế nào.”

“Tớ cũng đã hỏi hiệu trưởng, hiệu trưởng cũng không còn cách nào khác. Tớ thật không tốt, luôn gây phiền phức cho người khác.”

Minh Hạnh thở dài, rõ ràng rất buồn.

“Nên làm sao đây…”

Minh Hạnh rất khổ não hỏi người đó: “Có phải tớ thật sự mang đến rất nhiều phiền toái cho người ta không?”

Trình Phóng nói cô làm phiền người già, Minh Hạnh cảm thấy cũng đúng. Bà Trình vừa nấu cơm vừa gọt trái cây cho cô, trong nhà nhiều hơn một người, quả thực phiền hơn một chút.

Chuyện phải làm cũng sẽ nhiều hơn…

Mặc dù cô luôn nói không cần như vậy, nhưng lại không khuyên nổi bà Trình.

Ngoài cửa Trình Phóng chỉ dừng lại chốc lát liền tiếp tục quay về phòng mình.

Chỉ cảm thấy trong lòng rất bực bội.

Mẹ nó, muốn đánh người.



Đã hơn mười một giờ.

Minh Hạnh đã chuẩn bị xong giáo án, nhưng vẫn chưa định đi ngủ.

Ban đầu cô mặc váy ngủ, nhưng vì buổi tối thời tiết lạnh, thế là cô đổi sang bộ quần áo dài chất bông.

Bộ đồ rộng thùng thình, mặc đi ngủ rất thoải mái.

Tóc đã được gội sạch sẽ.

Phần đuôi tóc ướt xõa xuống vai và cổ, khi cúi đầu xuống thì phần đuôi tóc cũng được vuốt nhẹ.

Cô đã tìm kiếm rất lâu trên mạng, cuối cùng quyết định tập trung vào chế độ thưởng phạt.

Quả thực bây giờ điều quan trọng hơn việc dạy học là kỷ luật, nếu kỷ luật không tốt thì dù có dạy tốt bao nhiêu cũng vô ích.

Cô đã tìm được rất nhiều ghi chép ở trên mạng, học hỏi phương pháp của người khác.

Cả buổi tối hôm nay chỉ ghi chép vào một cuốn sổ mà đã viết được gần một nửa.

Cô nghĩ, cô phải tốn thời gian sắp xếp lại một chút.

Tối nay không biết khi nào mới có thể đi ngủ.

Đèn lớn đã tắt, cô ngồi bên bàn, chỉ mở một chiếc đèn nhỏ.

Trong phòng phản chiếu ánh sáng màu vàng ấm áp, yên tĩnh, chỉ có âm thanh của ngòi bút đặt xuống trang giấy.

Minh Hạnh viết đến mê mẩn.

Đột nhiên vào lúc này truyền tới tiếng bước chân, cô nghe thấy liền ngây ra, động tác tay cũng theo đó ngừng lại.

Cô vểnh tai lên thận trọng nghe.

Âm thanh sột soạt va chạm.

Minh Hạnh dựng đứng tim, trong lòng mơ hồ đoán được, thế là ngay cả tay cầm bút cũng buông xuống, can đảm nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Là âm thanh dưới gầm bàn.

Một tiếng “chít”.

Trong phút chốc mặt Minh Hạnh trắng bệch.

Cô vừa cúi đầu, một bóng đen lướt qua từ bên chân, đuôi dài giương cao, vừa chuồn vào gầm giường.

Lần này cô thực sự đã nhìn thấy rồi.

Minh Hạnh nghe thấy âm thanh dưới gầm giường càng ngày càng lớn, cố nén lại nỗi sợ hãi, gần như lui ra cửa nhanh nhất có thể.

Nơi cách xa giường nhất.

Minh Hạnh sợ nhất là chuột.

Từ nhỏ cô đã từng bị dọa sợ, về sau lưu lại thành bóng ma, hễ nhìn thấy chuột là cô không khỏi run rẩy sợ hãi, tay chân lạnh ngắt.

Nếu như đây là nhà mình, cô sớm đã hét lên gọi người đến rồi.

Nhưng đây là nhà người khác, cô cẩn thận không muốn gây thêm phiền cho người khác, thậm chí cô còn không dám phát ra tiếng động.

Cho dù sợ hãi, Minh Hạnh vẫn vẫn nhìn chằm chằm vào hướng giường.

Ban ngày cô ăn bánh mì rơi ít vụn bánh, ở một góc tối mờ mịt đèn không chiếu tới, một con vật đen thui nhảy nhót không ngừng vang lên tiếng “chít chít chít”.

Minh Hạnh sắp bị âm thanh này làm cho sụp đổ.

Một giọt nước mắt như hạt đậu rơi xuống vang lên “tí tách”, cô hít vào một hơi, khóc nức nở.

Cô cũng cảm thấy mình quá vô dụng, không chịu đựng nổi nữa.

Ngay chính lúc này, bóng đen “bất thình lình” lao về phía cô.

“A!” Minh Hạnh không nhịn nổi, hét lên.

Quay đi quay lại, lưng đã chạm cửa rồi.

“Ồn ào cái gì!” Bên ngoài Trình Phóng bực bội đá vào cửa, tức giận nhưng vẫn kìm nén âm thanh, phẫn nộ nói: “Đêm rồi, người già đã vào giấc rồi không biết à?”

Thật là không hiểu ra sao cả.

“Câm mồm!” Trình Phòng lại hung dữ quát một câu.

Anh mặc một chiếc áo phông đen, tóc ngắn nghiêm túc, hơi thở u ám, thần thái hung hãn hòa vào sắc đêm càng tăng thêm vẻ sát khí.

Mặc dù người ta rất hung dữ, nhưng vào lúc đó Minh Hạnh giống như người chết đuối vớ được cọc, quay đầu nhìn anh, gấp gáp nói: “Trong phòng có chuột.”

------oOo------