Chú Nhỏ Ngoan Ngoãn Cưng Chiều Em Đi

Chương 21: Không đợi trời chung

Tô Noãn Noãn tức giận trợn mắt, sau đó đi đến chiếc ghế sofa sang trọng trong văn phòng ngồi xuống, đặt bình giữ nhiệt trên tay lên bàn rồi mở ra.Sau đó lấy hết đồ ăn trong bình ra đặt lên bàn, sau đó nói: "Được rồi, đến ăn đi!"

Đồ ăn không phải mới nấu, màu sắc không được tốt lắm!

Nhưng mùi vị cũng không tồi!

Sau khi Lý Diễm Thần ăn được hai miếng liền rút ra nhận xét.

Tư thế ăn uống của tên này khá đứng đắn, rất nghiêm túc, không hề có ý định làm hỏng đồ ăn do những người nghèo như họ chuẩn bị, một hạt cơm cũng không rơi.

Tô Noãn Noãn ngoảnh mặt đi, lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi trò chơi Tiêu Tiêu, đợi Lý Diễm Thần ăn xong rồi cầm bình giữ nhiệt rỗng xuống lầu gặp mẹ cô.

Lý Diễm Thần không khỏi ngước mắt lên nhìn cô...

Nhìn từ bên cạnh, lông mi của cô bé rất dài và lấp lánh ... Da mặt trắng và mềm mại.

Một đôi mắt to thông minh nhìn rất trong trẻo.

Đột nhiên, cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn hắn một cái, nói: "Lão lưu manh! Chú đang nhìn cái gì vậy!"

Lý Diên Thần: "..." Lão lưu manh này!

Lý Diễm Thần trong đời chưa bao giờ ghét từ "lão lưu manh" đến vậy!

Sắc mặt hắn không khỏi tối sầm, không còn nghĩ đến việc ăn uống nữa.

Anh nặng nề đặt bát đũa lên bàn, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Noãn Noãn, da đầu Tô Noãn Noãn vô thức tê dại.

Cô nghiến răng nghiến lợi trừng mắt: "Làm cái gì vậy? Chú nhìn trộm tôi làm gì!"

Lý Diễm Thần cười khẩy: "Không định cưới tôi à?"

Vậy thì sao? Thứ tôi muốn là thân phận của phu nhân chủ tịch, không phải chú!"

Lý Diễm Thần nghĩ không thông không biết đây có phải là thủ đoạn của cô bé này hay là... Anh chỉ cảm thấy nó khác xa với những gì anh mong đợi.

Anh đột nhiên nói: “Cô bé ghét tôi à?”

"Chà, rất rất ghét! Tôi sẽ không bao giờ có ấn tượng tốt với một người được tôi ân cần cứu nhưng lại đánh gục tôi!"

“Vậy tại sao anh lại phải cưới tôi?”

Nếu ghét đến vậy, tại sao phải nhượng bộ?

Lý Diễm Thần cười khẩy trong lòng.

"Chú ơi, chú già rồi mất trí à? Tôi đã nói rồi, tôi cần thân phận này! Hơn nữa chú còn chủ động đưa ra nên tôi nhận lời! Đúng lúc tôi cần, và đúng lúc chú nhắc tới, dáng vẻ này."

Lúc đó tôi muốn thử xem cô có biết danh tính của tôi hay không!

Lý Diễm Thần không bao giờ ngờ rằng mọi chuyện sẽ đến mức này.

Thật là nhức đầu!

Đột nhiên nghe cô nói với giọng điệu có chút dịu dàng: “Hôm nay anh có đến bệnh viện thăm mẹ tôi phải không?”

"À, tôi đi ngang qua và dừng lại nhìn xem."

"Vậy là cô cảm ơn tôi với thái độ này à?"

"... Thái độ của tôi thế nào?" Tôi tự tay nấu đồ ăn, trước khi đến gặp anh còn bị mẹ ép thay đồ, thái độ này còn chưa đủ sao?

“Thái độ rất khó chịu!”

“Haha… làm chú không vui chứ tôi cảm thấy vui lắm.”

"Làm sao, có thù à?"

"Thù không đội trời chung!"

"......" Được.

Chung quy là do lỗi của chú.

Không thể đấu lại với tiểu nha đầu này!

"Tôi ăn no rồi, cảm ơn bữa trưa của cô."

"Muốn cảm ơn thì chú tự mà đi cảm ơn mẹ tôi, bữa trưa này vốn là tôi làm cho bà ấy, nhưng bà lại bắt tôi đem tới cho chú."

Tô Noãn Noãn nói xong thì đã bắt đầu dọn dẹp đồ ăn thừa và đôi chúng vào xọt rác, sau đó cất bình giữ nhiệt đi, chuẩn bị đi về.

Lý Diễm Thần đột nhiên nói: " Đợi một chút."