Lâm Kiến Lộc hoàn tất việc thu thập thông tin của sinh viên tốt nghiệp và nộp tài liệu tại văn phòng hồ sơ, sau đó cậu quay hội trường thường dùng để tổ chức buổi lễ tốt nghiệp.
"yo yo qua đây!" Người bạn cùng phòng gọi cậu.
Những bó hoa được đặt lên bàn, tất cả đều đã được chuẩn bị trước bởi hội sinh viên để tặng cho sinh viên tốt nghiệp.
Ngay khi Lâm Kiến Lộc ngồi xuống, bạn cùng phòng của cậu Vệ Lan, lấy ra một chai xịt pheromone, xịt vài lần giữa họ.
"Hôm nay có nhiều alpha lắm đấy, họ điều có mùi riêng." Vệ Lan nói, "Chúng ta hãy khử mùi hôi đi."
Dải ruy băng hoa hồng trước mặt anh đã vơi đi một nữa, Lâm Kiến Lộc lấy ruy băng ra và buộc một cái nơ xinh đẹp.
Thanh niên Tạ Vọng đang chuẩn bị lên sân khấu thì bắt gặp cảnh này ở gần đó.
Gương mặt góc nghiêng của omega trông rất ngoan ngoãn, cái tai nhỏ hiện ra giữa mái tóc đen ngắn sạch sẽ và nhỏ bé.
Một thoáng, anh ta thậm chí còn cảm thấy ghen tị với ruy băng mà Lâm Kiến Lộc đang cầm trong tay.
Lâm Kiến Lộc hơi cúi đầu nói, có vẻ như cậu vừa nói gì đó với bạn học omega bên cạnh.
Cậu có thể nói gì ?
Với tính cách lạnh lùng và giản dị như thế, có rất ít chủ đề để nói.
Chắc chắn sẽ rất buồn chán.
Anh ta khịt mũi khinh thường.
Trong Khán đài, giọng điệu của Lâm Kiến Lộc trầm lặng: "Tôi vừa thấy một alpha có tám múi."
Vệ Lan: "!!!"
"Cậu chắc chứ?" Vệ Lan hỏi, "Thời nay, chất lượng của alpha ngày càng kém đi, cơ bụng tám múi, khuôn mặt đẹp không?"
Lâm Kiến Lộc: "Hừ."
Tiếc quá.
"À, by the way" Vệ Lan nói, "Cậu có biết rằng Tạ Vọng cũng đến hôm nay không?"
"Tạ Vọng?" Lâm Kiến Lộc vừa mới thấy cái tên này ở đâu đó.
"Người kia đấy," Vệ Lan đưa tay chỉ, "Bắt đầu sự nghiệp từ lúc còn là một diễn viên nhí, bây giờ đã trở thành một diễn viên có tiếng."
Lâm Kiến Lộc: "?"
Hướng mà Vệ Lan chỉ, đứng đó có chàng alpha đã kết hôn có tám múi, hiện đang bị một nhóm sinh viên học đệ đây bao quanh để xin chữ ký.
Cậu không nhìn kỹ tờ thông tin vừa rồi, hóa ra đó chính là Tạ Vọng.
Tạ Vọng vừa mới bước ra từ hậu trường.
Xung quanh anh liền có một đám fan và tất cả họ điều cười rất vui vẻ.
"Tiền bối Tạ Vọng, em đã thích anh lâu rồi, cho em xin chữ ký nhé."
"Anh Tạ Vọng, công việc của anh sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Nhìn này, nhìn từng cái, miệng nhỏ của họ đều ngọt ngào như mật.
Thế mà Lâm Kiến Lộc nhà anh, chẳng bao giờ khen anh.
Còn Lâm Kiến Lộc...
Anh ngẩn đầu nhìn lên tình cờ chạm mắt vào mắt của Lâm Kiến Lộc ở xa kia.
Mí mỏng của omega giật giật, cậu ấy đang nhìn sang một bên, ngón tay vẫn quấn một dải ruy băng màu vàng.
Trái tim Tạ Vọng cười khúc khích, bàn tay chuẩn bị cầm bút ký do dự rút lui.
"Ngày hôm nay lịch trình đã kín, không thuận tiện ký tên." Anh ta cao giọng từ chối một cách kiên quyết.
Khi anh nhìn lại, Lâm Kiến Lộc đã nhìn đi chỗ khác.
Tạ Vọng: "...?"
Không đúng.
Anh ký tên, tại sao phải nhìn mặt Lâm Kiến Lộc?
Lâm Kiến Lộc hiện tại không phải là vợ của anh!
Phần phát biểu trong lễ tốt nghiệp của sinh viên đã được chuẩn bị sẵn, sau khi đọc nó trên sân khấu, anh ta sẽ chờ trường gửi cho anh ta giấy chứng nhận, sau đó anh sẽ được coi đã tốt nghiệp thành công.
Khi phần phát biểu kết thúc, đến lúc diễn ra phần tặng hoa.
Tạ Vọng đã chế giễu những hoạt động dư thừa này, anh ước nó có thể kết thúc nhanh chóng.
Nhưng cho đến khi anh nhìn thấy Lâm Kiến Lộc đứng trên sân khấu với một bó hoa hồng vàng trong tay.
Khán giả dưới sân khấu tạo nên một sự ồn ào.
Không khí như thế này Tạ Vọng hiểu rõ nhất.
Khi anh vừa lên sân khấu, dưới đó đã có sự náo động.
Bỏ qua tính cách khiến mọi người ngao ngán với sự lạnh lùng, Lâm Kiến Lộc thực sự đẹp trai.
Tạ Vọng đã kết hôn với cậu ấy một năm, anh hiểu điều này nhất.
Bây giờ, chàng thanh niên đang cầm hoa từ từ bước đến phía anh, mái tóc đen mềm mại, lông mi dài rậm rạp, đôi mắt trong veo như nước.
Cổ áo trắng cậu chưa cài nút hoàn toàn, vết bớt đỏ thẫm hình cánh bướm trên xương quai xanh lộ ra mờ nhạt.
Trước khi tái sinh, khi Tạ Vọng và cậu làm chuyện ấy, anh thường thích cắn vào đó, mυ'ŧ dấu hôn ở giữa cổ trắng tuyết của cậu.
Như là anh đang trồng những bông hoa anh yêu thích trên một dòng sông băng.
Chỉ có khi như thế, ánh mắt của Lâm Kiến Lộc nhìn anh mới không còn lạnh lùng như vậy.
Nếu không, luôn có cảm giác chỉ có anh là người mất kiểm soát.
Đừng bận tâm.
Tạ Vọng nghĩ.
Dù sao thì Lâm Kiến Lộc cũng đang tặng hoa cho anh.
Anh tha thứ cho sự lạnh lùng của Lâm Kiến Lộc ở phòng thay đồ lúc nãy.
Sau đó, Lâm Kiến Lộc đưa hoa cho một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc khác đang đứng bên cạnh anh.
Tạ Vọng: "?"
Tạ Vọng: "???"
"Tiền bối, chúc mừng tốt nghiệp." Giọng nói lạnh lùng của Lâm Kiến Lộc nói cho có lệ.
Sau đó, omega rời khỏi sân khấu mà không hề nhìn anh một cái.
Người sinh viên tốt nghiệp khác vừa nhận hoa, trong niềm vui lại cảm giác có chút ớn lạnh, luôn cảm thấy pheromone alpha của nam diễn viên bên cạnh anh ta mờ nhạt trong không khí.
Mùi bưởi chua, chua đến chết.
Sau khi Lâm Kiến Lộc tặng xong hoa, điện thoại di động của cậu đã có cuộc gọi đến.
"Có việc gì vậy?" cậu hỏi, "Con đang bận."
Đầu ngón tay của cậu bị hoa hồng vàng đâm thủng, máu chảy nhẹ.
Cậu vặn nó bằng đầu ngón tay, như thể cậu không thấy đau.
Ở phía kia điện thoại là Lâm Minh, người ba alpha của cậu.
"Con đang bận cái gì?" Lâm Minh cười khịt mũi, "Viết bài hát mà không ai nghe à?"
Lâm Kiến Lộc không đáp lại.
"Ba đã gửi cho con vài tài liệu về alpha, con nên xem kỹ." Lâm Minh nói, "Họ đều giao dịch làm ăn với gia đình chúng ta, con hãy chọn một người."
"Con không thích." Lâm Kiến Lộc cúp máy.
Các alpha mà Lâm Minh gửi đều ở độ tuổi trên 30, một trong số họ còn có con trai bằng tuổi cậu.
Liên hôn giữa các gia đình có vẻ như là một số phận mà những đứa trẻ sinh ra trong gia đình như cậu không thể tránh khỏi.
Nhưng cậu ghét cảm giác mất quyền kiểm soát này.
Trước khi Lâm Minh áp đặt hôn nhân lên cậu, cậu muốn tìm một alpha để đánh dấu cậu.
Một người alpha phù hợp với thẩm mỹ của cậu, mạnh mẽ nhưng không quá dịu dàng và hoàn toàn có thể kiểm soát.
Nếu cậu không tìm thấy, cậu sẽ đợi.