Buổi chiều tháng sáu, ánh nắng ấm áp chiếu sáng bừng cả căn phòng.
Trong homestay, mấy thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đang túm tụm lại chơi board game. Trên bàn trải một tấm bản đồ trò chơi dài một mét, bên trên bày đủ các quân cờ màu sắc sặc sỡ, có người đang ra sức lắc viên xúc xắc.
“Là 7! Cậu phải bước 7 ô về phía trước... Nào, lại đây rút một tấm thẻ đi!”
Tiếng ồn ào của đám trai gái tràn ngập khắp căn phòng, càng tôn lên vẻ lạc lõng của Từ Đồ Nhiên đang ngồi trong góc.
Cô lặng lẽ ngồi trong góc một mình, cầm một gói Skittles trên tay, thong thả nhai. Gương mặt xinh đẹp ngây ra, như thể hoàn toàn ngăn cách với sự ồn ào xung quanh.
Cố Tiêu Nhã chơi xong ván của mình, quay đầu ngó Từ Đồ Nhiên rồi cau mày, véo cậu trai bên cạnh.
“Em xem em đã làm chuyện gì đi kìa?!” Cô ấy đè thấp giọng nói với chàng trai nọ: “Ai bảo em gọi cậu ấy tới đây?”
Cậu trai đang hô hào bắt người khác phải uống nước lê gai, nghe xong thì ‘chậc’ một tiếng: “Không phải chị bảo em tìm cơ hội nói chuyện với cậu ta à?”
“Ý chị là bảo em trò chuyện riêng, cứ nói thẳng ra rồi xin lỗi, chứ ai bảo em kéo cậu ấy tới đây!” Cố Tiêu Nhã oán trách: “Kéo tới thì cũng thôi đi, còn không chịu hòa nhã chơi với cậu ấy. Cố Thần Phong, đừng tưởng chị không nhìn ra, vừa nãy mấy đứa em bắt tay nhau cố ý gài cậu ấy bị loại! Lúc chị ngăn cản, em còn giả bộ không nghe thấy!”
“Rõ ràng là do cậu ta xui xẻo!” Cậu trai chế giễu: “Với cả có gì mà phải xin lỗi? Người bị quấy rầy là em chứ có phải cậu ta đâu!”
Từ Đồ Nhiên là bạn học thời cấp hai của họ, thật ra cô chỉ học cùng họ hai năm, đến năm lớp 9 thì chuyển tới tỉnh khác. Mãi đến khi kỳ thi đại học vừa kết thúc cách đây không lâu, cô và mấy người họ cũng chưa từng liên lạc với nhau.
Nhưng một tuần trước, cô lại xuất hiện trong bữa tiệc chia tay năm cuối cấp của lớp Cố Thần Phong, còn tỏ tình bằng những lời lẽ gây sốc ngay trước mặt anh chàng này, sau khi bị từ chối thì quấn lấy không buông, hơn nữa còn thề thốt rằng mình đã hẹn hò qua mạng suốt ba năm với cậu ta, làm ầm ĩ đến mức lúc đó vô cùng khó coi.
“Lúc đó An An tức tối bỏ đi luôn! Mọi người xung quanh thì cứ hò reo!” Cố Thần Phong cáu kỉnh làu bàu. An An là cô gái cậu ta yêu thầm, kể từ hôm đó cô ấy không thèm nói chuyện với cậu ta nữa luôn.
“Cũng vì chuyện này mà em bị các bạn cùng lớp cười nhạo đến tận bây giờ, thế mà chị còn bắt em đi xin lỗi.”
Cố Tiêu Nhã là chị gái song sinh của cậu ta, chỉ chào đời sớm hơn cậu ta một chút, nhưng rất có khí thế. Cố Thần Phong bị ép đến mức hết cách, nhưng lại thật sự không muốn có tiếp xúc riêng gì với Từ Đồ Nhiên, nên giờ mới nhân dịp buổi họp lớp cấp hai này để gọi cô tới đây.
Trường học của họ là trường liên cấp, rất nhiều người đều học cấp hai và cấp ba cùng một nơi, nên khá thân thiết với Cố Thần Phong, dĩ nhiên họ sẽ đứng về phía cậu ta mà hơi bài xích Từ Đồ Nhiên.
Bắt tay nhau giở trò trên bàn game chỉ là một phần trong đó, họ còn cố ý phớt lờ và lạnh nhạt với cô ở hầu hết các mặt. Cho dù Cố Tiêu Nhã vẫn luôn cố hết sức chu đáo quan tâm thì cũng khó mà xóa được sự bài xích trắng trợn của họ với Từ Đồ Nhiên.
“Nếu cậu ta biết điều thì vừa nãy đã rời đi rồi. Em đã nói với chị rồi, cậu ta không được bình thường...” Cố Thần Phong vừa mới làu bàu đã bị Cố Tiêu Nhã véo cho một cái. Cô ấy lo lắng liếc nhìn Từ Đồ Nhiên ở đằng xa, khẽ thì thầm: “Chị cũng không bắt em nhất định phải xin lỗi, nhưng cần phải nói rõ hiểu lầm. Chị đã dặn bao lần rồi, có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng chỉ biết trút bỏ cảm xúc... Thằng đần này nữa!”
Cô ấy thở dài: “Bây giờ chị tới nói chuyện với cô ấy, đợi lát nữa ổn rồi thì em qua đó nhé! Phải phong độ một chút, nghe thấy chưa?”
... Đừng mà!
Xin chị đó, đừng!
Ở bên kia, nghe thấy hai chị em họ thì thầm, Từ Đồ Nhiên mặt vô cảm nghĩ.
Cũng không phải cô cố tình nghe lén, mà là thính lực của cô trời sinh đã tốt. Nhất là khi người khác nhắc tới tên mình, giọng nói đó như thể bị gió thổi tới vậy.
Còn nguyên nhân cô không muốn Cố Tiêu Nhã tới tìm mình cũng rất đơn giản, không chỉ vì cô vốn dĩ không muốn trò chuyện, mà càng là do cô hoàn toàn không biết họ đang nói gì hết.
Dù sao cô đến thế giới này mới được ba ngày.
… Nói chính xác là cô xuyên tới thế giới này mới được ba ngày.
…
“Từ Đồ Nhiên” bây giờ là người xuyên không.
Mà nơi cô đang ở chính là thế giới được dựng lên trong cuốn tiểu thuyết “Kỳ Dị Bách Nhật Đàm”. - bản chuyển ngữ thuộc sở hữu của t-y-t, vui lòng không reup thu phí ở nền tảng khác
Cốt truyện quá đỗi bình thường. Cô vốn sống ở một thế giới khác, trùng tên họ với Từ Đồ Nhiên ở trong sách, vì sự cố tai nạn mà qua đời. Lúc cô tỉnh lại thì đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết chưa từng nghe thấy bao giờ, thay thế nguyên thân.
Từ Đồ Nhiên cũng chẳng nhớ được bao nhiêu về cái chết của mình. Cô chỉ nhớ mỗi cảm giác bị rơi xuống, cảm giác đó rất dài và bỏng rát, thoáng cái sau đó, cô như thể bừng tỉnh khỏi ác mộng thì đã thấy mình tới nơi này rồi.
Còn về phần nguyên thân, nghe hệ thống kể thì ngay cái tối cô bị đưa tới đây, cô ấy đã ngừng thở rồi. Cô ấy bộc phát bệnh tim khi đang ở một mình, không được cứu chữa kịp thời.
À đúng rồi, hệ thống! Từ Đồ Nhiên vốn sở hữu một hệ thống.
Sở dĩ cô nói “vốn” là vì ngay khi cô vừa mới xuyên qua chưa được một tiếng đồng hồ, hệ thống kia đã hét toáng lên nói rằng phải quay về xưởng bảo trì, sau đấy lập tức chạy mất dạng, chẳng buồn ngoái đầu lại.
Nó còn chưa nói rõ ngày về, có lẽ sẽ khá lâu.
Mà nó chạy thì cũng thôi đi, quan trọng là chẳng để lại bao nhiêu tin tức có ích cả. Thậm chí Từ Đồ Nhiên còn chưa rõ nội dung của cuốn tiểu thuyết này ra sao. “Hệ thống hờ” kia chỉ nói với cô rằng đây là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình kinh dị, mà thiết lập của nguyên thân chính là nữ phụ pháo hôi tìm đường chết.
Đây cũng là yêu cầu nhiệm vụ duy nhất nó đưa cho cô.
… Giữ vững tinh thần, nỗ lực tìm đường chết, cố gắng hết sức hòa nhập vào bầu không khí của câu chuyện.
Còn về sau phải “hòa nhập” như thế nào thì hệ thống chưa nói. Nó thề thốt rằng đây chỉ là nhiệm vụ theo từng giai đoạn, đợi nó trở lại thì sẽ cho Từ Đồ Nhiên chỉ thị mới, còn trước đó cô chỉ cần nghiêm túc tìm đường chết là được.
[Chắc cô biết ‘tự tìm đường chết’ là gì rồi nhỉ?] Trước khi đi, nó còn xác nhận lại với Từ Đồ Nhiên.
Kiếp trước Từ Đồ Nhiên là một “thiên sát cô tinh”, không tiền, không ai yêu, cũng chẳng có người thân, chỉ có một trái tim không biết viết chữ “chết” như thế nào. Cô nghiêm túc nhớ lại kinh nghiệm tự tìm chết phong phú của mình rồi tràn đầy tự tin nói với nó, “không thành vấn đề”.
Thế là hệ thống yên tâm rời đi, lúc sắp đi nó còn nhét cho cô một hộp mù* đạo cụ và vài tài liệu liên quan đến tiểu thuyết cũng như phần mềm tính toán giá trị tìm chết.
(: "Hộp mù" hay "blind box" là một hộp quà chứa một món đồ, thông tin hoặc dịch vụ bí ẩn. Người mua sẽ không biết mình nhận được gì. Những thứ bên trong hộp có thể rẻ hoặc đắt hơn số tiền mà họ đã bỏ ra để mua.)
Phần mềm tính toán được kết nối thẳng với ý thức của Từ Đồ Nhiên. Tích lũy giá trị tìm chết càng cao thì sẽ kích hoạt được các phần thưởng chức năng có cấp độ khác nhau. Hệ thống trịnh trọng hứa hẹn rằng, nếu Từ Đồ Nhiên góp đầy giá trị trong phần mềm này trước khi nó trở lại, đến lúc đó nó sẽ tặng thêm cho cô một điều ước.
“Thế nếu không hoàn thành thì sao?” Từ Đồ Nhiên nghiêm túc hỏi.
“Thế thì cô buộc phải chết.” Hệ thống cũng nghiêm túc trả lời: [Theo quy định, tôi chỉ đành ‘tróc’ cô thôi.]
“Tróc”… nghe cái từ này đã thấy chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Thật ra Từ Đồ Nhiên không bận tâm đến sống chết lắm, nhưng có thể lấy được một điều ước cũng tốt.
Hơn nữa, cô cũng đã đến đây rồi, dù gì cũng được sống thêm lần nữa, không tìm chút chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì chán phèo.
Từ Đồ Nhiên tỏ vẻ đứng đắn, ngay khi hệ thống rời đi, cô cực kỳ tuân thủ khế ước, nghiền ngẫm làm sao để tích cóp giá trị tìm chết. Cô không được kế thừa ký ức của nguyên thân nên đành phải tiêu tốn chút thời gian để thu thập tin tức và thích ứng với thân phận. Mà tới khi cô có thời gian nghiên cứu tài liệu về tiểu thuyết mà hệ thống đã đưa cho, lúc này mới phát hiện một chuyện vô cùng tồi tệ…
Tài liệu mà hệ thống đưa cho cô không có nguyên văn của cuốn tiểu thuyết.
Bên trong chỉ có tiểu sử chi tiết của nam nữ chính, một phần hình tượng nhân vật phụ và một phần bối cảnh của thế giới, một cuốn “Quy tắc dành cho người mới xuyên sách” cùng với một bộ tài liệu cấp tốc có tên “Từ nhập môn cho đến được gả vào nhà đại gia”...
Từ Đồ Nhiên câm nín.
Nếu cô nhớ không nhầm thì hiện tại nguyên thân chỉ có một thân một mình, được thừa kế tài sản, số dư trong thẻ ngân hàng cũng có cực nhiều số không. Cô không rõ hệ thống nghĩ kiểu gì mà lại nhét cuốn cuối cùng cho cô.
Điều đáng mừng là, cô đã tìm được một phần thiết lập cốt truyện trong ghi chép về hình tượng nhân vật của nguyên thân. Trong cốt truyện ban đầu, nữ phụ tìm đường chết vốn là một cô chiêu lá ngọc cành vàng sống buông thả, cô ấy rung động với nam chính vì gương mặt giống hệt ánh trăng sáng trong lòng mình, thế là đâm ra căm ghét nữ chính, điên cuồng giở trò chia rẽ hai người họ, gây ra không ít sóng gió cho tình yêu của nam nữ chính.
... Nhưng Từ Đồ Nhiên xem mãi hồi lâu mà vẫn không thấy trong cốt truyện thế này có chỗ nào cho cô tìm đường chết.
Cũng có lẽ do cô ít đọc tiểu thuyết kiểu này nên không hiểu nhiều về thể loại.
Rơi vào đường cùng, cô đành phải tự mình phát huy. Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, cô đã nếm thử “cho trứng gà sống vào lò vi sóng quay”, cắm thìa kim loại vào trong ổ điện”,... đủ các loại tìm đường chết mà một bé ngoan chắc chắn sẽ không làm… Nhưng giá trị tìm chết của cô không hề tăng chút nào.
Từ Đồ Nhiên chỉ đành thay đổi suy nghĩ. Cô nhớ hệ thống từng bảo cô phải “hòa hợp” với bầu không khí của câu chuyện, thế là cô nghĩ, liệu có phải cách cô tìm đường chết cần phải phù hợp với điểm đặc sắc của câu chuyện không?
Vấn đề tới rồi đây, điểm đặc sắc của câu chuyện này là gì?
Hệ thống từng nói rằng đây là ngôn tình kinh dị.
Từ Đồ Nhiên dứt khoát phớt lờ hai chữ ngôn tình mà bắt đầu cố nghĩ theo hướng “kinh dị”.
Sau đó cuối cùng cô cũng hiểu ra, cô phải tới ăn vạ đám ma quỷ kia.
Lại tiếp tục một vấn đề, ma quỷ ở đâu?
Từ Đồ Nhiên nghiên cứu đi nghiên cứu lại tài liệu duy nhất, rồi lại tiếp tục bừng tỉnh.
Tại sao nguyên chủ lại thích nam chính? Bởi vì nam chính giống ánh trăng sáng trong lòng cô ấy. Thế tại sao cô ấy không đi tìm ánh trăng sáng? Là vì người đó đã chết rồi.
“Ánh trăng sáng” tên là “Cố Thần Phong”, chết trong một buổi họp lớp.
Bảy cậu học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba đến du lịch ở homestay vùng ngoại ô, ngay hôm sau mọi người phát hiện tất cả đều đã chết, tử trạng rất đáng sợ.
Miêu tả này nghe có vẻ thần quái.
Từ Đồ Nhiên lập tức nổi lên ý định đi ké xe tang.
Mà trong cốt truyện của nguyên chủ có nhắc tới, lần đó thật ra cô ấy cũng nhận được lời mời tụ tập của Cố Thần Phong nhưng lại không đi, từ đó sinh ly tử biệt với ánh trăng sáng, áy náy suốt đời. Từ Đồ Nhiên lướt di động của nguyên chủ, quả nhiên phát hiện lời mời của Cố Thần Phong gửi tới, thời gian là ngày hôm sau. Cô vội vàng trả lời, tỏ vẻ đã đổi ý đồng ý tới đó.
Ánh trăng sáng kia có vẻ không tình nguyện lắm, nhưng vẫn thành thật gửi địa chỉ và thời gian gặp mặt… Ở trong homestay trên núi đường sá bất tiện, vừa nghe đã thấy nồng nặc mùi tìm chết rồi.
Từ Đồ Nhiên cũng từng đắn đo có nên nhắc nhở Cố Thần Phong và mấy người khác đừng tới đó chịu chết hay không. Nhưng mỗi lần cô muốn gửi tin nhắn thì di động lại luôn gặp sự cố. Sau đó, cô lật “Quy tắc dành cho người mới” thì mới biết, đây là cấm chế mà hệ thống đã đặt ra… Là một người xuyên sách, hành động của cô có phần bị hạn chế. (đọc truyện trên app TᎽT giúp phát triển các team dịch)
Quy tắc rành rành ra đó, Từ Đồ Nhiên chỉ đành từ bỏ. Vẫn nên giữ vững ý định đi ké xe tang thôi.
Sự thật chứng minh, suy đoán của cô rất chính xác. Hôm nay khi đến tham gia buổi tụ tập này, giá trị tìm chết của cô từ từ tăng lên 5 điểm, làm cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng thu hoạch không chỉ có mỗi thế.
Cô đến hơi muộn một chút, lúc đến nơi mấy người kia đã chơi board game rồi. Rõ ràng mối quan hệ giữa nguyên chủ với mấy người này không được tốt lắm, chỉ có một cô gái tên Cố Tiêu Nhã là rất nhiệt tình kéo cô đến bên bàn.
Từ Đồ Nhiên vốn định từ chối, nhưng sau khi cô chú ý tới chữ trên bàn trò chơi thì lại lẳng lặng đổi ý. Cô phối hợp chọn một quân cờ, còn chưa chơi xong ván thứ nhất, trong đầu đã vang “ting” một tiếng.
Từ Đồ Nhiên lập tức nghe ra, đó là tiếng cộng giá trị tìm chết vào tài khoản.
…
Trò chơi có cái tên rất thú vị, gọi là “Đêm kinh hoàng ở homestay”.
Từ Đồ Nhiên chỉ tham gia cùng mà đã có được 3 điểm giá trị tìm chết, có thể thấy không hề đơn giản.
Cô đột nhiên nhanh trí, chơi chưa được mấy ván thì cố ý bị loại, lại thêm 3 điểm giá trị tìm chết.
Chỉ vèo cái như thế mà đã có 6 điểm tìm chết trong tài khoản, hạnh phúc đến quá bất ngờ.
Là người duy nhất bị loại khỏi cuộc chơi, Từ Đồ Nhiên cầm gói kẹo Skittles cùng sáu điểm tìm chết vừa thu được, lặng lẽ ngồi bên cạnh.
Trước khi gió bão nổi lên là những khoảnh khắc thanh bình. Tranh thủ đang rảnh rỗi, cô không quên quan sát tình hình xung quanh một lần nữa.
Homestay mà họ thuê có tổng cộng ba tầng, đều bị họ bao trọn. Lúc này tất cả mọi người đang tụ tập trong phòng khách tầng một. Phía sau cách một hàng lang là cổng homestay.
Cô đã biết hai chị em Cố Tiêu Nhã và Cố Thần Phong, Cố Thần Phong chính là “ánh trăng sáng” kia. Phía đối diện của cậu ta là cô gái nhuộm tóc nâu tên “Tiểu Mễ”, mặc áo đôi với Cố Tiêu Nhã.
Trừ người này ra, cái cậu cao nhất kia là “Lớp phó thể dục”, còn “Lớp phó học tập” là một cô bé đeo kính, một cậu bạn khác cũng đeo kính được mọi người gọi là “Lớp trưởng”.
Kinh đấy! Tụ tập cả ban cán sự lớp luôn!
Mà kể cũng lạ… hiện giờ tính cả cô thì trong phòng có tổng cộng bảy người. Mà trong cốt truyện ban đầu, “Từ Đồ Nhiên” không hề tham gia buổi tụ tập này.
Nhưng sau khi sự việc xảy ra, mọi người lại phát hiện được bảy thi thể.
Là sao thế? Còn ai chưa tới à?
Ánh mắt Từ Đồ Nhiên khẽ xoay chuyển, đuôi mắt liếc nhìn Cố Tiêu Nhã đang đi tới chỗ mình. Cô lập tức cắt ngang mạch suy nghĩ, bắt đầu suy nghĩ nên đối đáp thế nào đây.
Ai ngờ Cố Tiêu Nhã còn chưa đến chỗ cô thì bất ngờ xảy ra chuyện.
Hình như có đám mây đen bay qua ngoài cửa sổ, trong phòng lập tức tối om, chỉ có chỗ chiếc bàn là truyền tới vài tia sáng lay lắt...
Mấy giây sau, bên bàn chợt vang lên tiếng thét kinh hãi cùng tiếng vật nặng ngã xuống đất.