Thiếu Nợ Hơn Trăm Triệu, Văn Võ Cả Triều Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 8

Dung Chiêu uống một ngụm, gật đầu: "Đúng.”

rương Trường Ngôn mừng như điên, cố gắng đè nén tâm trạng vui sướиɠ, thân thiết rót trà cho Dung Chiêu, khóe miệng vẫn không kiềm chế được giương lên: "Đã như vậy, ta khẳng định cho thế tử mượn. Thế tử là huynh đệ của ta, huynh đệ cần, ta đương nhiên dốc sức giúp đỡ.”

Dung Chiêu hồ nghi: "Ngươi vừa rồi không phải nói không có sao?”

Trương Trường Ngôn: "Ta không có, nhưng gia phụ có nha!"

Đùa gì thế!

Đây chính là giấy nợ của thế tử An Khánh Vương phủ!

Người đương thời trọng lời hứa, nhất là giấy tờ gì đó đều có giá trị pháp luật, người càng có mặt mũi lại càng không thể làm trái với những gì mình tự tay viết xuống.

Cái khác không nói, Ngự Sử mà buộc tội, tước vị "An Khánh Vương" này cũng không giữ được.

Giấy nợ này vừa viết, ba tháng sau nếu như không thể trả hết, như vậy Trương phủ có thể hung hăng bắt chẹt An Khánh Vương thế tử, bắt chẹt An Khánh Vương phủ.

Ba tháng sau nếu như trả hết, nhưng có chuyện "giấy nợ", An Khánh Vương thế tử nếu không muốn tiết lộ ra ngoài bị người ta chọc sống lưng thì cũng phải cẩn thận lấy lòng Trương phủ.

Giấy nợ là nhược điểm.

Kinh doanh không quan trọng.

Dung Chiêu nguyện ý mơ mộng hão huyền thì cứ việc làm, Trương Trường Ngôn chỉ cần giấy nợ để gây khó dễ cho An Khánh Vương phủ!

Dung Chiêu chậm rãi mở miệng: "Thì ra Trương Tam công tử vẫn phải nhờ vào Trương thừa tướng! Đành vậy, nghĩ đến Trương Tam công tử cũng quả thật lấy không ra hai vạn lượng, vậy ngươi phải bảo quản tốt giấy nợ của ta đấy nhé.”

Trương Trường Ngôn nghe vậy, hơi sửng sốt.

Lập tức hắn ta giật giật khóe miệng: "Đương nhiên sẽ bảo quản tốt, ba tháng sau thế tử trả tiền, ta lập tức trả lại giấy nợ.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Dung Chiêu gật đầu, hỏi ngược lại, “Trương huynh hiện tại có cần đi chuẩn bị ngân lượng hay không?”

“Đúng đúng đúng!” Trương Trường Ngôn vội vàng đứng lên.

Hắn ta lo lắng dặn dò: "Thế tử ngươi chờ một chút, trước đêm nay ta nhất định đưa tiền tới, ngươi nhớ phải viết sẵn giấy nợ đó.”

“Yên tâm.” Dung Chiêu gật đầu: “Dung Chiêu sức yếu, không tiễn.”

“Không cần tiễn, Dung thế tử chờ ta." Trương Trường Ngôn nhấc chân, vội vàng đi ra ngoài.

Lúc này hắn ta sốt ruột trở về chuẩn bị tiền, sợ chậm trễ Dung Chiêu sẽ hối hận.

Dung Chiêu cười như không cười nhìn bóng lưng hắn.



Rời khỏi An Khánh Vương phủ.

Tùy tùng hỏi: "Tam công tử, chúng ta chưa hoàn thành phân phó của Thừa tướng, phải làm sao bây giờ?”

Trương Trường Ngôn đang suy nghĩ, nghe tùy tùng nói thì vẫy tay: “Làm sao cái gì? Dung thế tử kia rõ ràng là một nam tử, tin tức của phụ thân là giả, ta có thể yên ổn trở về, còn thương lượng được một vụ mua bán bắt chẹt An Khánh Vương phủ, phụ thân làm sao có thể tức giận?"

Tùy tùng tò mò: "Mua bán gì thế ạ?”

Trương Trường Ngôn đang muốn nói chuyện, đột nhiên dừng lại.

Tùy tùng là người của Trương thừa tướng, tất nhiên là nghe theo lệnh Trương thừa tướng.

Hắn ta nghĩ đến những lời Dung Chiêu nói...

Trương Trường Ngôn đột nhiên có một quyết định lớn mật.

Hắn ta quyết định trước tiên không đem chuyện này nói cho phụ thân, tự mình xoay sở tiền bạc, chờ hắn ta dùng hai vạn lượng lấy được giấy nợ của thế tử, lại đem giấy nợ đưa cho phụ thân.

Đến lúc đó, phụ thân nhất định sẽ nhìn hắn ta với cặp mắt khác!

Hiện tại đem chuyện này nói cho phụ thân, vạn nhất phụ thân cảm thấy hắn ta không đáng tin, giao việc lấy tiền cho hai ca ca của hắn ta làm thì sao?

Những lời này của Dung Chiêu vẫn rất có đạo lý.

Không phải hắn ta không có tiền đồ, là Trương gia không cho hắn đường phát huy!

Vì thế, Trương Trường Ngôn nói: "Không có gì, đi, về phủ trước.”



An Khánh Vương phủ.

Dung Chiêu đi đến chủ viện, thái phi Triệu thị, vương phi Lâm thị, trắc phi Bạch thị đều ở chủ viện chờ, trên giường, An Khánh Vương mở to hai mắt, chỉ có thể phát ra thanh âm "A a".

Thấy Dung Chiêu đi vào, Lâm thị vừa mới được thả ra lập tức tiến lên ôm lấy Dung Chiêu, đỏ mắt nói: "Lục Lang, con không sao là tốt rồi!”

Không cần biết Dung Chiêu là nam hay nữ, Lâm thị chỉ có một đứa con, đương nhiên coi là tâm can.

Dung Chiêu có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn giơ tay vỗ nhẹ lưng Lâm thị: "Mẫu thân, con không sao.”

Ngồi ở ghế chủ vị, Triệu thị nhíu mày: "Khóc sướt mướt làm gì? Lục Lang là thế tử, ngươi phải chú ý chừng mực.”

Lâm thị vừa nghe vội vàng buông ra.

Dung Chiêu nghe vậy đi về phía trước vài bước, nàng một thân thanh sam, đai lưng thắt hờ, trái phải đeo một miếng ngọc trắng có khắc hoa văn, lúc đi miếng ngọc phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe, tư thái thong dong trấn tĩnh, không thua gì danh gia công tử kinh thành.

Đầu đội ngọc quan, thân hình suy yếu, ánh mắt lại cứng cỏi mà có lực.

Thanh âm Dung Chiêu trong trẻo: "Hài nhi Dung Chiêu, bái kiến phụ thân, tổ mẫu, mẫu thân, trắc phi.”