[??? Vậy là xong???.]
[Ha ha ha ha ha, đây không phải là livestream game kinh dị, đây rõ ràng là livestream hài hước mà.]
[Thời Giản thật giỏi, thuần phòng ngự vật lý!]
[Nữ quỷ trong gương: Ta là một nữ quỷ thật đáng thương, lại có thể thua một tờ báo!]
……
Nữ quỷ trong gương bị tờ báo dán lại, sau khi sửng sốt một chút bắt đầu kêu gào đến tê tâm liệt phế: “A a a! Tôi muốn gϊếŧ cô!”
Thời Giản vẫn đang chờ đợi phản ứng của nữ quỷ trong gương, sau khi nhìn lại nơi này cô hiểu rõ bèn gật đầu, nói với những người còn lại: “Cô ta bắt đầu tức giận mất kiểm soát, có tác dụng rồi.”
Biện pháp này, có thể thực hiện được.
Trương Đống phát hiện ra rằng có lẽ chỉ có Thời Giản miễn dịch với nữ quỷ trong gương, sau khi xác định dán tờ báo vào mặt gương thật sự có tác dụng, Trương Đống hét lên với mọi người:
“Mọi người ngồi tại chỗ, dùng tay che mặt lại, đừng để gương chiếu vào mặt.”
“Thời Giản, nhờ cô dùng báo chí dán hết gương trong phòng lại được không?”
Thời đại lão, giao cho cô đấy!
Thời Giản tỏ vẻ không thành vấn đề, đây là thời khắc vẻ vang cô mong muốn.
Lượng công việc dùng báo chí để dán gương này không thể làm khó được Thời Giản, những người còn lại cũng làm theo lời Trương Đống vừa nói.
Thời Giản làm thật vui vẻ, cố gắng dán báo chí cũng dán ra phong cách, bày ra hình ảnh đẹp của cô.
Ánh đèn chiếu sáng lên sợi tóc mềm mại của cô, uyển chuyển duyên dáng lay động trong phòng. Cô ngước khuôn mặt tinh xảo, đường viền dưới hàm nhỏ nhắn, rõ nét hơn so với 99% người chuyên nghiệp khác. Lúc dán báo chí lên mặt gương, xương quai xanh xinh đẹp còn hơi hơi lộ ra…
Thời Giản biết lúc này chắc chắn mình rất đẹp, đáng tiếc những người còn lại đều đang phải che mặt không nhìn thấy, nhưng không sao, không phải còn có người xem phòng livestream sao.
À, còn có nữ quỷ trong gương nữa.
Nữ quỷ trong gương ghen ghét đến phát điên, hướng về phía Thời Giản la lên: “Ê, ê, ê!”
Thời Giản không để ý đến cô ta, cô ta tức giận, cô ta tức giận rồi.
Bởi vì biểu hiện của đối phương, tâm trạng Thời Giản tốt hơn nhiều, thậm chí nháy mắt mấy cái với nữ quỷ trong gương.
Hừ, tức chết người (quỷ) mà.
Tuy rằng mọi người đang che mặt, nhưng miệng cũng không rảnh rỗi, Trương Đống hỏi Thời Giản: “Sao cô có thể nghĩ đến việc dùng báo chí dán mặt gương lại vậy?”
Suy nghĩ của cô ấy cũng quá linh hoạt rồi!
Thời Giản cũng không phải dùng quá nhiều đầu óc, cô giải thích: “À, tôi nhìn thấy bên cạnh có mấy tờ báo, nhân tiện cầm đến, định thử xem sao.”
Có còn là người hay không?
Nhân tiện cầm là có thể giải quyết vấn đề khó khăn như vậy sao?
Nữ quỷ trong gương nghe vậy càng cảm thấy không đáng giá, cô ta cũng oan uổng quá mà!
……
Quản gia Đường cũng chưa biết thảm trạng bên phía nhóm Thời Giản, ông ta nhàn nhã uống xong một ly rượu máu người, sau đó mới chậm rì rì đi tới phòng dành cho khách ở tầng một.
Còn chưa tới gần phòng dành cho khách, quản gia Đường nghe được tiếng phụ nữ chửi bậy cùng với âm thanh nức nở, thê lương, bi thảm, vừa nghe là biết đang bị thương nặng.
Quản gia Đường đã đoán ra điều này từ trước, nhưng vẫn rất vừa lòng, khóe miệng nhếch lên một chút.
Ông ta thích tiếng khóc, hy vọng là cô nàng mặc áo ngủ màu đen đang khóc, nhưng mà âm thanh này hơi khó nghe, tiếng khóc này thật không xứng với diện mạo đó.
Nhưng mà có thể chịu đựng được.
Ông ta đi nhanh vào cánh cửa đang mở rộng của phòng dành cho khách, quản gia Đường mới vừa bước vào cửa thì thấy được thảm trạng máu me ghê người.
Thấy máu rồi.
Độ cong khóe miệng của quản gia Đường lại nhếch lên, đến đi, để ông ta nhìn xem còn dư lại mấy miếng điểm tâm nhỏ nào?
Quản gia Đường đầy chờ mong ngẩng đầu, toàn cảnh trong phòng đều nhìn được rõ ràng, mọi người trong phòng đồng loạt nhìn về phía ông ta, cô nàng ông ta ghét nhất đang đứng ở gần sát phía bên ngoài, hướng về phía ông ta cợt nhả vẫy vẫy tay.
“Tiểu Đường, ông đến rồi à, vừa lúc cần tìm ông có việc này.”
Thời Giản nhẹ nhàng thở ra, thậm chí còn hướng tới quản gia Đường đi tới vài bước, không có tí dấu hiệu nào là đang khóc, cô nói với quản gia Đường: “Ông nói một câu đi, quản chặt cô ta một chút, cô ta điên rồi, thật ầm ĩ.”
Thời Giản chỉ vào mặt gương đang bị một tờ báo dán lại.
Quản gia Đường lúc này mới phát hiện, trong phòng chỗ nào cũng có các loại báo chí đang bay phất phơ, dán đông một tờ, tây một tờ.