Bàn Về Sắc Đẹp, Các Người Không Thắng Được Ta (Vô Hạn)

Chương 22

[Nữ quỷ trong gương đang làm gì vậy?]

[Xem tình hình này chắc là định đoạt lấy thân xác của streamer rồi đúng không?]

[Haha, nhưng không thể đoạt nổi, thật sự quá buồn cười, đặc biệt là với biểu cảm của chủ phòng, "mỹ nữ không nói nên lời.jpg".]

Sau màn giằng co đầy kịch tính giữa Thời Giản và quản gia Đường, lượng người xem trong phòng livestream cá nhân của Thời Giản lại tăng đáng kể, hơn nữa còn có rất nhiều khán giả thường xuyên quay lại.

Khán giả thường trực: Thích nhất cái sự "độc" của Thời Giản!

Vừa được ngắm một nữ minh tinh xinh đẹp, lại vừa xem những màn hành động táo bạo của cô ấy, đúng là niềm vui nhân đôi, hạnh phúc trọn vẹn.

Thời Giản yên lặng quan sát nữ quỷ trong gương phát điên. Mặc dù cô không ưa gì những kẻ tầm thường, nhưng vẫn không nhịn được mà buông lời châm chọc: "Đầu cô, cũng khá là cứng nhỉ."

Quả thật dù gì cô ta cũng là sinh vật siêu nhiên mà.

Nữ quỷ trong gương nghe thấy liền nhe răng hét lớn: “...Aaa!”

Cô ta đập đầu càng điên cuồng hơn, tóc rối tung bay loạn.

Thời Giản xác nhận đối phương thực sự không thể làm hại mình, cô càng bình tĩnh hơn. Cô cảm thấy hành động của nữ quỷ trong gương chẳng khác gì “sấm to nhưng mưa nhỏ.”

Lúc nữ quỷ trong gương buông lời đe dọa, Thời Giản còn tưởng sẽ có chuyện gì ghê gớm lắm xảy ra.

Chỉ thế thôi à?

Bây giờ, hành động của cô ta chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ: “Tức giận nhưng bất lực.”

Thời Giản lắc đầu sau khi bình luận xong, rồi rời khỏi nhà vệ sinh với vẻ cao quý lạnh lùng, để nữ quỷ trong gương tự mình phát điên.

Nữ quỷ trong gương sau khi nhận được các danh hiệu như "kẻ xấu xí", "ngôi sao hết thời cố đu bám", giờ lại có thêm một danh hiệu mới—

"Phẫn nộ bất lực."

...

Vấn đề giảm nhiệt độ trong phòng phải được giải quyết ngay lập tức, không thể chần chừ.

Thời Giản ở trong phòng suite sang trọng trên tầng hai, ban đêm không cảm thấy lạnh, nhưng theo lời của Lý An Nhạc:

"Ban đêm càng lạnh hơn, trước 12 giờ có thể ở trong hành lang khách sạn, nhưng sau 12 giờ nhiệt độ trong phòng rất thấp, ngay cả khi đắp chăn cũng rét run. Tôi lo rằng..."

Lý An Nhạc không nói hết, nhưng mọi người đều hiểu ý cô.

Lo rằng nếu tình trạng này tiếp diễn, mọi người sẽ chết cóng.

Trương Đống đề xuất ý tưởng của mình: "Chúng ta có nên đốt gì đó vào ban đêm để sưởi ấm không?"

Dùng lửa để sưởi ấm theo cách truyền thống.

Nhiệt độ trong phòng giảm xuống, chăn không đủ giữ ấm, cần phải nâng nhiệt độ của cả căn phòng, và cách duy nhất là dùng lửa.

Dù căn phòng bị dột nước, nhưng vẫn có chỗ không bị nước rơi vào. Vị trí nhỏ hẹp, nhưng đủ để đốt lửa.

"Lấy cái gì để đốt?" Ai đó hỏi.

Thời Giản nghe vậy, cảm thấy rất khả thi, ngay cả gió lùa qua phòng cũng trở thành lợi thế, giúp ngăn ngừa ngộ độc khí CO.

Cô không suy nghĩ nhiều, buột miệng: "Trong phòng có gì thì đốt cái đó."

Thời Giản nhìn quanh, nhận thấy trong phòng có rất nhiều đồ.

Mọi người: ??? Đây là hành vi của một con chó Husky phá nhà à?

Dĩ nhiên, ý kiến này vấp phải sự phản đối của một số người, chủ yếu là lo sợ: "Chúng ta làm thế này, có bị quản gia trách phạt không, hoặc có kích hoạt điều kiện tử vong khác không?"

Việc trực tiếp đốt đồ đạc trong lâu đài thực sự không có vấn đề gì chứ?

Nếu không phải vì tình hình ngày càng nghiêm trọng, Trương Đống cũng sẽ không đưa ra đề xuất này. Thời Giản tiếp lời: "Nếu không thì sao?"

"Chờ chết cóng à?"

Đã sắp chết cóng rồi, ai còn quan tâm nhiều thế.

Thời Giản dẹp bớt lo lắng của mọi người: "Không sao đâu, quản gia Đường bên đó tôi sẽ xử lý, để tôi bịa… à không, giải thích."

Dù thế nào thì cả streamer lẫn khán giả trong phòng livestream đều đã nghe rõ từ ngữ sau cùng.

Sau khi thảo luận, mọi người cuối cùng nhất trí với đề xuất đốt đồ đạc để sưởi ấm.

...

Vấn đề sưởi ấm tạm thời được giải quyết ổn thỏa, Thời Giản còn phát hiện thức ăn của họ xuất hiện mầm đậu xanh và mầm tỏi.

Thời Giản ngạc nhiên: "Ở đâu ra vậy?"

Thực phẩm trong Lâu đài Tường Vi không ai dám ăn, dạo trước Thời Giản đã sắp xếp trứng gà cho mọi người, sau đó lại đến rau diếp, nhưng không có mầm đậu xanh và mầm tỏi.

Thời Giản nhớ rõ quản gia Đường nói rằng rau chỉ có rau diếp, và còn bị giới hạn.

Lúc đó cô đã phàn nàn không ít.

Giờ quản gia Đường đột nhiên hối cải sao?

Họa sĩ cười nói với Thời Giản: "Là chúng tôi trồng đấy."

Nam sinh viên đại học, em họ "hờ" của Thời Giản, mang ra hai chậu, một chậu là mầm đậu xanh tươi rói, một chậu là mầm tỏi xanh non, trông rất tươi tốt.

Cậu ta nói: "Ăn mỗi rau diếp thì đơn điệu quá, chúng tôi thử xin quản gia Đường một ít hạt giống, không ngờ ông ấy thực sự cung cấp… rồi chúng tôi bắt đầu trồng. Đúng rồi, em là sinh viên nông nghiệp."

"Nếu không phải vì lâu đài thường xuyên mưa và thiếu ánh sáng mặt trời, rau củ còn phát triển tốt hơn nữa."

Giọng cậu sinh viên vẫn có chút tiếc nuối. Gần đây ăn no ngủ kỹ, không có thêm nguy hiểm nào xảy ra, nên đầu óc cậu cũng thư giãn hơn.

Thời Giản nhìn chằm chằm hai chậu rau một lúc, rồi khen ngợi: "Đã rất tốt rồi."

Hoàn toàn ngoài mong đợi của Thời Giản, thêd mà mọi người lại bắt đầu trồng rau trong lâu đài Tường Vi.

Phải chăng dù không cùng một thế giới, nhưng trong máu vẫn mang gen nông nghiệp?

Mọi người hăng hái trồng trọt, chẳng còn gì để làm, và đến khi quản gia Đường phát hiện ra, lâu đài Tường Vi đã biến thành một khu vườn rau.

Quản gia Đường kinh ngạc đến há hốc mồm.

Trên bậu cửa sổ, các chậu mầm tỏi được xếp ngay ngắn. Vì chỗ đó có ánh sáng tốt hơn, những cây mầm tỏi cũng không làm người trồng thất vọng, vươn mình cao ngạo, gần như che khuất những bông hoa tường vi với con mắt đang dán trên cửa sổ; còn mầm đậu xanh thì đặt cạnh tường, trắng mập mạp.

Không chỉ có các bát chén đựng đầy mầm tỏi, mà ngay cả bình hoa cũng chứa mầm, bởi sự nhiệt tình của mọi người quá lớn, không có dụng cụ khác để đựng, họ đành sử dụng cả bình hoa.

Lâu đài Tường Vi vốn phảng phất mùi hương của hoa tường vi, nhưng giờ đây, quản gia Đường hít hít mũi, cảm thấy mùi mầm tỏi tràn ngập trong không gian.

Không thể xua tan.

Mặt quản gia Đường tối sầm lại: "Chuyện gì đang xảy ra thế này?"

Thời Giản lập tức bước ra bào chữa, so với vẻ tức giận bùng nổ của quản gia Đường, cô lại rất thản nhiên.

"Ồ, những thứ này à, tôi thích ăn."

"Đợi khi chủ nhân của ông trở về, chúng tôi có thể nấu cho anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ rất bất ngờ."

Khán giả trong phòng livestream cười ngất: Chắc chắn là "giật mình" chứ không phải bất ngờ nhỉ!