Bàn Về Sắc Đẹp, Các Người Không Thắng Được Ta (Vô Hạn)

Chương 18

Phòng livestream nhộn nhịp cả tiếng, những bình luận bắt đầu bay tứ tung, mọi người đều rất phấn khích.

Đây là một cú "đánh đẹp" quá đỉnh!

[Chị ơi, nhìn em này, em có thể!]

[Hu hu hu, chị đẹp quá, em yêu chị, xếp hàng để nhận số yêu thương.]

[Được rồi, một mỹ nhân như thế này làm chủ nhân của lâu đài hoa tường vi trở thành "liếʍ cẩu" cũng không có gì khó hiểu.]

Lúc này, quản gia Đường không thể tìm được lời nào để phủ nhận nữa

Không ai có thể từ chối sự quyến rũ của Thời Giản, ngay cả ma quỷ cũng không.

Yêu cái đẹp là bản năng.

Để tăng độ tin cậy của mình, Thời Giản còn nỗ lực sắp xếp mọi thứ.

“Anh ấy thích tôi, thích đến phát điên.”

“Nhìn xem, lan can cửa sổ của lâu đài này đều màu đen, quần áo của tôi cũng là màu đen.”

Thời Giản chỉ vào lan can cửa sổ màu đen, toàn bộ lan can của lâu đài hoa tường vi có màu thống nhất, rồi kéo nhẹ bộ đồ ngủ của mình.

Cố ép mình thích.

Quản gia Đường: “…”

Sau khi Thời Giản khoe hết nhan sắc của mình, cô còn giả vờ tiếc nuối: "Nếu không phải vì tín hiệu ở đây kém, không gọi được điện thoại thì ông đã có thể gọi cho chủ nhân của anh để xác nhận rồi."

"Thật đáng tiếc, anh ta khiến tôi giống như kiểu người thích bịa đặt vậy."

Thời Giản đánh cược rằng quản gia Đường sẽ không gọi điện, vì trước đó ông ta đã nói rằng không liên lạc được với chủ nhân lâu đài Tường Vi.

Hơn nữa, Thời Giản còn nghĩ rằng nếu thực sự có thể liên lạc được thì chưa biết chừng đây lại là cơ hội thoát khỏi nơi này, có thể vượt qua được màn chơi.

Quản gia Đường và khán giả trong phòng livestream đều có cùng suy nghĩ sau khi nghe câu nói cuối của Thời Giản:

Chẳng lẽ cô không phải vậy sao?

Quản gia Đường tự làm khó mình, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Trước đó, Thời Giản bảo ông ta gọi cho chủ nhân, nhưng ông ta nói không gọi được.

Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, quản gia Đường vẫn phải chấp nhận cái thiết lập rằng chủ nhân là một "liếʍ cẩu" mà không liên lạc với chủ nhân.

Bây giờ, ông ta đã hoàn toàn trở lại dáng vẻ của một người bình thường, thậm chí còn nở một nụ cười ôn hòa với Thời Giản.

"Xin lỗi cô Thời, không biết cô là người mà chủ nhân thích, thật thiếu sót. Cô có thể ở trong phòng này."

"Có vấn đề gì thì hãy liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, chúc cô có một buổi tối tốt đẹp."

"Nếu không có việc gì khác, tôi xin phép rời đi."

Ý của quản gia Đường là tạm thời từ bỏ việc ăn thịt Thời Giản, và Thời Giản đã an toàn.

Thời Giản thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhớ ra điều gì đó, cô gọi quản gia Đường lại: "Đợi một chút."

Quản gia Đường: ????

Ông ta cảm thấy không thể hiểu nổi cô gái trước mặt, cứ như thế này mãi không xong. Ông ta đã tha cho cô rồi mà cô lại không cho ông ta đi?

Thời Giản nói: "Có đồ ăn khuya không? Tôi đói rồi."

Thời Giản thực sự muốn mắng người, chửi thề. Đã lâu rồi không ăn gì.

Đây là buổi sáng thứ năm ở lâu đài, dạ dày của ngôi sao nữ đã hoàn toàn không thể chịu nổi nữa. Chẳng phải bảo là có vấn đề gì thì liên hệ bất cứ lúc nào sao.

Thời Giản không khách khí, giờ coi đối phương như quản gia thật sự mà đối xử.

Quản gia Đường: "…"



Quản gia Đường nhận nhiệm vụ mà Thời Giản giao cho, ông ta bảo Thời Giản: "Phiền cô chờ một chút, tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn cho cô."

Đặc biệt nhấn mạnh vào hai từ "thịnh soạn".

Thời Giản cảm thấy quản gia Đường đang có âm mưu gì đó nên nhanh chóng phản ứng lại.

"Không cần đâu, tôi đang quản lý vóc dáng, cho tôi 50 quả trứng sống để nhấm nháp chút là được."

Thời Giản chọn nguyên liệu thô để tránh những món ăn kỳ quái, như óc não hay thịt không rõ nguồn gốc, đặc biệt là vì trong nhiều ngày ở đây, chưa thấy miếng thịt nào bình thường cả.

So với những món khác, trứng sống có vẻ an toàn hơn.

Còn tại sao lại là 50 quả, vì Thời Giản nghĩ đến những người cùng tham gia phó bản, ai cũng đang đói mờ mắt.

Quản gia Đường: 50 quả trứng, đúng là nhấm nháp!

Nhưng như dự đoán của Thời Giản, dù không vui nhưng quản gia Đường vẫn thỏa mãn yêu cầu của cô.

Trứng là trứng bình thường, không có chuyện đập vỏ ra là một con mắt to, Thời Giản còn nhớ trong lâu đài có suối nước nóng.

Không phải sao, cuối cùng cũng có tác dụng rồi.

Thời Giản nhấc rổ trứng một cách tao nhã rồi đi xuống lầu.

Suối trứng lòng đào, lên nào!

Vậy nên vào sáng sớm, sau khi xác định không có nguy hiểm, Thời Giản đã gọi mọi người dậy. Những người đói lả đã có thể ăn được bữa ăn nóng hổi và bình thường đầu tiên kể từ khi đến phó bản—

Suối trứng lòng đào phiên bản Thời Giản.