Bàn Về Sắc Đẹp, Các Người Không Thắng Được Ta (Vô Hạn)

Chương 13

Hàng loạt dấu chấm than xuất hiện trong livestream của Thời Giản và Trương Đống.

Trương Đống cố gắng khuyên Thời Giản xuống dưới để bàn bạc kỹ hơn nhưng cô vẫn kiên định với ý nghĩ của mình.

Cô không quay đầu lại, vẫy tay với Trương Đống và tiếp tục đi lên lầu, rất nhanh đã ra khỏi tầm mắt của anh ấy.

Trương Đống muốn đuổi theo nhưng nghĩ đến quản gia Đường đã đi xuống dưới từ trên lầu, trên đó chính là hang ổ của Boss lớn nhất lâu đài, thế nên Trương Đống do dự một lúc lâu vẫn không dám bước chân lên bậc thang.

Cô gái trẻ mặt tàn nhang vừa bước ra đã nhìn thấy Trương Đống vẫn luôn nhìn lên trên lầu, cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Anh Trương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trương Đống: “…Thời Giản đi lên lầu rồi.”

Hai người đồng thời trở nên im lặng, ánh mắt buồn bã.

Thời Giản có thể sẽ chết.



Hành động tách đoàn đi một mình của Thời Giản giống hệt hành động của nhân vật nữ phản diện thường làm bia đỡ đạn trong phim kinh dị, nhưng Thời Giản quả thật có ý nghĩ riêng của mình.

Cô buông xuôi.

Dù sao cũng không ra ngoài được, cứ để cho cô chết như vậy đi, chết ở thời điểm bản thân vẫn còn đẹp đẽ.

Con người trong điều kiện chỉ có nước uống mà không có đồ ăn, chỉ có thể sống sót 21 ngày. Nhưng chỉ uống nước, lâu ngày sẽ khiến mặt thiếu khí sắc, gầy ốm không còn hình người. Thời Giản không thể chịu đựng bản thân xấu xí, luôn phải lo lắng đề phòng bản thân sẽ chết một cách khó coi như vậy, chẳng thà gọn gàng dứt khoát xử lý mọi chuyện.

Ngoại trừ lý do này, nguyên nhân khác thúc đẩy Thời Giản lên lầu là trong phòng chỉ còn lại mình cô sau khi cô gái thành thị bị ăn.

Thời Giản và cô gái thành thị cũng không có tình nghĩa gì, nhưng một người còn sống sờ sờ hôm qua, hôm nay đã không còn, mỗi lần Thời Giản nhắm mắt lại đều nghĩ đến hình ảnh đối phương bị nuốt chửng.

Thời Giản không muốn lại ở căn phòng kia, cô muốn lên lầu hai nhìn xem có phòng ở khác hay không.

Thời Giản đã bước tới lầu hai. Lầu một còn có hơi người, lầu hai lại tĩnh lặng đến đáng sợ, nhưng trang trí có phần xa hoa hơn.

Trên mặt tường có nhiều tác phẩm tranh sơn dầu, Thời Giản không biết thưởng thức, chỉ có thể nhìn ra những bức tranh này không hề rẻ; ngoại trừ những bức tranh đang treo, hành lang còn có một ít bình hoa và tác phẩm nghệ thuật khác.

Kỳ thật Thời Giản cũng tưởng tượng bản thân vừa lên tới có thể bị quản gia Đường ăn luôn, hoặc là còn có sinh vật đáng sợ hơn tồn tại. Nhưng Thời Giản đi tới đi lui trên hành lang lầu hai một lúc mà vẫn gió êm biển lặng, không có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng, Thời Giản mở ra một cánh cửa, nhìn thoáng qua hẳn cũng là phòng cho khách, cửa phòng không có khóa lại. Sau khi mở ra, Thời Giản không nhịn được thầm kêu một tiếng đầy ngạc nhiên trong lòng.

Không gian trong phòng không nhỏ, đặt ở vị trí dễ nhìn thấy nhất là một chiếc giường lớn mềm mại thoải mái cho hai người nằm, mặt trên trải một chiếc chăn bông mềm mại, làm từ chất liệu cao cấp, rèm giường là vải sa màu trắng được may theo phong cách hoàng gia…

Không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với phòng cho khách ở lầu một!

Đây là căn phòng trong mơ của Thời Giản nha. Có thể so được với tiêu chuẩn khách sạn 5 sao lúc trước từng ở.

Chiếc gối mà Thời Giản mang theo có vẻ dư thừa, cô rất nhanh đã đưa ra quyết định ——

Đêm nay chết ở chỗ này đi.



Ngày tiếp theo, mọi người lại lần nữa bị tụ tập đến trước bàn ăn, tiếp tục nhìn bữa sáng không thể ăn được. Mọi người và quản gia Đường đều phát hiện lại thiếu một người.

Tuy rằng bọn họ đến từ những vị diện khác nhau, không biết đến minh tinh đang nổi tiếng Thời Giản, nhưng người cực kỳ xinh đẹp như cô rất khó để quên.

Hiện tại Thời Giản không xuất hiện ở nhà ăn, gián tiếp biểu hiện có chuyện đã xảy ra.

Trước đó Trương Đống còn có chút trông đợi, nhỡ đâu, nhỡ đâu Thời Giản không xảy ra chuyện, nhưng lúc này mọi chuyện đã được xác thực.

Anh ấy cảm thấy chỗ dựa tinh thần ầm ầm sụp đổ, người có vẻ lão luyện nhất cũng đã chết.

Trương Đống lẩm bẩm, âm lượng chỉ đủ cho bản thân nghe thấy: “Tôi không nên ham tích phân, tôi không nghĩ tới phó bản này chẳng hề có tí manh mối nào thế này…”

Suy nghĩ hiện tại của Trương Đống là cực kỳ hối hận, sớm biết rằng sẽ như vậy, dù thế nào anh ấy cũng sẽ không đảm nhận vai trò hướng dẫn người mới, nếu đổi một người hướng dẫn có năng lực cực tốt có thể sẽ có biện pháp, cũng sẽ không chết nhiều người như thế.