Cố Ngôn phản ứng rất nhanh, quay người đi ra, nhưng cặp mắt đào hoa hẹp dài lười biếng của người nọ vẫn cứ ám ảnh trong tâm trí cô.
May là không có ai nhìn thấy.
Nếu không, danh tiếng một đời của cô sẽ bị gắn mác lưu manh.
Lúc ra khỏi cục cảnh sát, trời đã tối, mưa lại bắt đầu rơi.
Cố Ngôn đứng dưới mái hiên, đang suy nghĩ làm thế nào để đi đến bãi đỗ xe, bất chợt nghe thấy tiếng nói phía sau: "Chuyên gia Cố, để tôi đưa cô đi lấy xe."
Cô quay đầu lại, thấy một nữ cảnh sát trẻ trung mạnh mẽ, để mái tóc ngắn, đôi mắt sáng như những ngôi sao, trên mặt đầy sự tán thưởng.
Đó chính là cô gái từ nhà vệ sinh nữ đi ra lúc trước.
Cố Ngôn nhận ra, lập tức nở nụ cười: "Vậy thì không khách sáo."
Cố Ngôn lái một chiếc Jeep xuống khỏi cầu vượt, hòa mình vào dòng xe đông đúc phái dưới. Hai bên là những tòa nhà cao tầng, ánh đèn neon của thành phố lấp lánh lung linh, hàng ngàn ánh đèn sáng kéo dài, nối liền với bầu trời đêm.
Cô đeo một chiếc tai nghe Bluetooth ở tai trái, nghe bạn thân của mình than phiền về một mối quan hệ tình một đêm.
Khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo của cô không có chút biểu cảm nào. Phía trước là một ngã tư, cô lái xe rẽ hướng, muốn đi về phía phố cổ ở phía đông nam.
Khi người kia nói xong, Cố Ngôn mới trả lời một cách lười biếng: "Sao vậy? Đều chỉ là mối quan hệ mập mờ, cậu còn nghiêm túc với nó? Tìm nhau cũng chẳng vì cái gì khác, chỉ là muốn thôi. Chút chuyện như thế mà còn không rõ ràng?"
Nếu người không biết nghe lời này, họ sẽ nghĩ rằng cô đang khuyên bạn của mình nên suy nghĩ thoáng hơn. Nhưng thực tế không phải vậy.
Tiếng nói của cô gái từ đầu dây điện thoại bên kia lại vang lên: "Còn không phải sao? Đám em trai bây giờ thật sự không biết gì cả. Nếu tớ chung thủy, thì còn có chuyện của anh ta sao? Nhưng nếu anh ta tiếp tục dây dưa với tớ thì làm sao?"
Mưa càng lúc càng to, phía trước có một ống thoát nước bị tắc, nhân viên đang sửa chữa, gây ra tắc đường nghiêm trọng. Nhiều tài xế mở cửa sổ xe, hét lên, bấm còi liên tục.
Cố Ngôn bị kẹt giữa đám đông, cảm thấy khá bực bội, mất kiên nhẫn: "Vậy thì hãy nói thẳng với anh ta, trước khi trả phòng, tôi chỉ yêu mình anh, nhưng sau khi trả phòng thì không chắc nữa."
Sau khi ngắt cuộc gọi, Cố Ngôn oán thầm, cô bạn thân này chính là một " chú bướm hoa" thường xuyên lượn lờ trong bụi cỏ, làm sao lại bị một chàng trai trẻ bám riết như vậy?
Một lượng nước lớn từ xa chảy về, nhất thời không thể đi được, cô cũng không cảm thấy cần phải vội vàng. Cô lấy một quả ô liu xanh từ hộp đựng đồ trong xe ra, bỏ vào miệng nhai. Vị đắng chát lan tỏa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác của cô.
Người gọi điện thoại vừa rồi là bạn cùng phòng thời đại học của Cố Ngôn, cũng là bạn thân nhất của cô, tên là Lâm Tử, một cô gái giàu có. Ban ngày, cô ấy áo mũ chỉnh tề giúp đỡ người bị thương ở bệnh viện, còn ban đêm, cô ấy đi bar, ngủ với những chàng đẹp trai. Cô ấy rất biết cách cân bằng cuộc sống như vậy.
Lâm Tử gửi một vị trí cho cô: "Cưng à, đến đây đi, hiếm khi cuối tuần, cùng nhau vui vẻ chút, nếu không đến, tớ sẽ coi thường cậu."
Cố Ngôn nhìn qua, thấy đó là vị trí của một hộp đêm, cô gửi một tin nhắn trả lời: "Không, nếu tớ đến, tớ sẽ coi thường bản thân mình. Hơn nữa, tớ vẫn còn công việc chưa xong."
Lâm Tử tức giận:
[Luôn là công việc, tại sao cậu không sống luôn với công việc đi? Cậu đã độc thân bao lâu rồi? Cậu thậm chí còn không có cả đời sống tìиɧ ɖu͙©, tớ chỉ muốn hỏi cậu có biết môi của các anh chàng đẹp trai mềm mại như thế nào không, bụng cơ bắp cứng cáp như thế nào, eo của anh ta...]
Cố Ngôn chưa đọc hết đã ném điện thoại sang một bên, sau hồi lâu, cô rít ra một chữ từ kẽ răng: "Đệt."