Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh

Chương 18: Nghiêm Dặc đỏ mặt

Đổ hai bát nước nhỏ vào nồi, sau đó đổ hành băm và khoai tây, nấm vào xào cùng, mùi thơm của thịt rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến Hứa Xương nuốt nước miếng, chứ đừng nói đến Cá Nhỏ.

Kể từ khi mẹ cậu qua đời, Cá Nhỏ và anh trai cậu chưa bao giờ ăn thịt, làm sao bọn họ có thể chịu đựng được thứ thịt có mùi đậu nành đang chui vào bụng mình chứ.

Cậu chạy ra cửa bếp, nhìn thấy trong nồi có thịt heo thái hạt lựu màu sắc rực rỡ, cũng như những miếng khoai tây và nấm đông cô được bọc trong lớp mỡ mềm mịn, có màu sắc tươi sáng và hấp dẫn.

Mùi hương hấp dẫn khiến cậu bất giác nói: “Chị không đưa em đi, trước khi đi vẫn có thể cho em ăn cơm với thịt đúng không?"

Tạ Tiểu Ngọc nhịn cười muốn chết: “Em đợi một chút nhé, chị nấu cơm xong, nấu thêm bát canh nữa rồi chúng ta cùng ăn.”

Cô gắp một miếng thịt ba chỉ nhét vào miệng Cá Nhỏ: “Em ra bên ngoài chờ đi nhé.”

Miếng thịt ba chỉ thái hạt lựu như tan trong miệng, Cá Nhỏ chưa kịp nếm thử đã chui tọt vào trong bụng. Nhưng vị giác và não bộ sẽ tự động phóng to hương vị thơm ngon của món thịt heo kho, cậu nuốt xuống càng nhanh hơn.

Món thịt quá ngon rồi, Cá Nhỏ đột nhiên muốn khóc, chị gái đồng ý cho cậu ăn bữa ăn tối cuối cùng, nhưng không có nói muốn đưa cậu cùng đi….

Sau này cậu sẽ không thể nào ăn được món thịt ngon như này nữa.



Cá Lớn cũng bị mùi thịt thơm ngon hấp dẫn, ngồi bên cạnh ngưỡng cửa nắm tay em trai: “Cá Nhỏ, hai anh em chúng ta sẽ không rời xa nhau, anh sẽ ở lại với em.”

Ca Nhỏ nhìn vẻ rối rắm trên gương mặt của anh trai, biết rằng anh trai thực sự muốn cùng chị gái trở về Bình Thành.

“Anh quá ngốc rồi, nếu ở lại Lương Châu lại bị kẻ xấu lừa thì làm sao bây giờ, anh đi cùng với chị gái đi.”

Tạ Tiểu Ngọc gõ gõ bàn ăn: “Mọi người vào ăn cơm đi.”

Gạo là loại gạo cao lương khi nấu nở ra một nồi cơm to, phát cho mọi người một cái bát lớn, một thìa lớn thịt heo kho với nước sốt được phủ lên cơm cùng nấm và khoai tây thái hạt lựu đầy ắp, nấm và khoai tây thái hạt lựu, ăn cùng cái gì cũng ngon.

Hứa Xương thậm chí còn ăn tận hai bát, nếu không phải do mẹ anh lén đá chân anh dưới gầm bàn một cái, thì chắc anh đã bê bát lên mà liếʍ rồi.

Tiểu Ngọc có tay nghề tốt như vậy, Hứa Xương cảm thấy ghen tị với Nghiêm Dặc: “Tiểu Ngọc, Anh Dặc đến Thanh Sơn bốn năm, cô có từng làm thịt heo kho cho anh ấy ăn chưa?”

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Trong thôn chúng tôi không cần dùng phiếu thịt, nhưng cuộc sống của mọi người đều rất khó khăn, tôi chỉ có thể cho anh ấy ăn thịt mỗi tháng một lần thôi.”

Một tháng chỉ ăn thịt một lần cũng đủ làm cho Hứa Xương ghen tị chết rồi.

Từ khi đến Lương Châu, anh ta chỉ có thể nếm thử một ít thịt trong đêm giao thừa, đây là lần đầu tiên, anh ta anh ta được ăn thịt kho một cách thoải mái như hôm nay.

Cặp song sinh cũng ghen tị, Cá Nhỏ hỏi: “Chị ơi, chúng ta còn có anh trai nữa ạ, anh trai có lợi hại không?”

Tạ Tiểu Ngọc cắn môi: “Rất lợi hại, nhưng anh trai không ở Bình Thành, về sau cũng không thể dựa vào anh ấy, chỉ có chị em chúng ta sống nương tựa lẫn nhau thôi.”



Ở bên kia, cũng trên bàn ăn, Tinh Tinh gắp giá đỗ trên đĩa, nhếch miệng nhỏ nhắn khó khăn nói: “Anh trai nấu ăn thật khó ăn.”

Nghiêm Dặc cầm lấy đũa gắp giá đỗ cho vào miệng, hồi lâu sau mới nuốt xuống: “Em đừng nói oan cho anh, hôm nay là do ba nấu cơm.”