Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh

Chương 16: Nghiêm Dặc đỏ mặt

Tống Liêm nhìn đứa con do bạn tốt giao cho mình, che đi ống nghe lại hỏi Nghiêm Dật: "Cháu lặp lại cho ông đây nghe lần nữa, cháu không phải vì người yêu mà ở lại Bình Thành?"

Nghiêm Dặc nghiêm túc mà nhấn mạnh, Tạ Tiểu Ngọc là em gái: "Cháu thi vào ngành cảnh sát vì muốn phục vụ cho người dân, chống lại tội phạm giữ gìn an ninh trật tự của xã hội."

Anh bổ sung thêm, nói: "Cả nước nhiều trường đại học cảnh sát như vậy, cháu ở lại Bình Thành, cũng chỉ vì một nguyên nhân, đó là vì muốn chăm sóc cho em gái."

Tống Liêm: "Tên nhóc thối, để chú mở loa ngoài cho chính cháu nghe."

Tống Liêm bật loa ngoài điện thoại, thay đổi vẻ nghiêm túc thường ngày, giọng nói điềm đạm đối với Tạ Tiểu Ngọc ở đầu bên kia điện thoại, nói: "Bé gái, vừa rồi chú không có nghe cháu nói gì, cháu nói lại xem cháu là ai của người nào?"

Cục công an Lương Châu.

Tạ Tiểu Ngọc cầm ống nghe, lòng thầm nghĩ chú Tống Liêm là chiến hữu của chú Nghiêm, bình thường chú cũng giúp đỡ rất nhiều cho gia đình Nghiêm Dặc, cô rất ngại khi nói mình là đối tượng của Nghiêm Dặc, chú Tống sẽ phải bận lòng nhiều hơn.

“Chú Tống, cháu là người yêu của Nghiêm Dặc ạ, cháu tên là Tạ Tiểu Ngọc.”

Âm thanh mở loa ngoài có chút lớn.

Nghiêm Dặc có chút đỏ mặt, lúc thì là em gái lúc lại là người yêu, cô ấy rốt cục đang muốn làm cái gì.

Tống Liêm chịu đựng nhịn không cười, tiếp tục hỏi Tạ Tiểu Ngọc có chuyện gì, sau khi nghe cô nói, nét mặt của chú và Nghiêm Dặc dần trở nên nghiêm trọng.

Tạ Tiểu Ngọc ngắn gọn giải thích vấn đề, cô nghi ngờ rằng người đàn ông đã nhận nuôi em trai có sở thích đặt biệt khác thường.

“Người con trước đây của ông ta chết một cách bí ẩn, cháu không thể để ông ta nhận nuôi đứa em trai lớn của mình được, cháu sợ những đứa trẻ sau này sẽ phải gặp chuyện không hay, chú có thể nhờ cục công an ở đây kiểm tra thân thế của ông ta được không?”

Những lời Tạ Tiểu Ngọc đề cập đến quá kì quặc khó tin, nhưng thân là cục trưởng Cục công an, Tống Liêm đã gặp qua quá nhiều trường hợp lạ thường.

Quả thật có những người có sở thích kì quặc như vậy, thích những đứa bé nam xinh đẹp, còn làm ra một số chuyện xấu xa dơ bẩn với trẻ em chưa thành niên khiến người khác phải tức giận.

Tống Liêm đặt điện thoại xuống, quay người nói chuyện với Nghiêm Dặc:

“Cô vợ nhỏ này của cậu, tự mình mang thể chất phá án luôn nha, ở nhà ga An Dương thì bắt được một băng nhóm buôn người, vừa đến Lương Châu, đã gặp phải một kẻ biếи ŧɦái muốn nhận em tra con bé làm con nuôi, đợi đến khi cô ấy trở về bảo cô ấy vào đại học Công An đi.”

Nghiêm Dặc nhíu mày: “Tiểu nha đầu này trực giác rất chính xác, người muốn nhận nuôi em trai của cô ấy chắn chắc rất dơ bẩn, ngài mau đi thu xếp đi.”

Tống Liêm gọi điện đến cục Công an Lương Châu cùng bên đó đàm phán một chút tình hình, cảnh sát Lương Châu điều tra lại nguyên nhân cái chết của đứa bé nọ cùng người ban đầu nhận nuôi cậu bé, đồng thời cũng tìm ra người vợ cũ của người đàn ông này, mới phát hiện ra rằng anh ta cùng vợ cũ li hôn là có ẩn tình.

Người vợ cũ của tên đàn ông nọ nghe anh ta vẫn chưa chết tâm, lại tiếp tục muốn nhận thêm một đứa bé xinh đẹp khác làm con nuôi, cô ta quyết định ra mặt chỉ điểm tội ác của hắn ta.

Đứa bé trước kia là bị hắn ta ngược đãi đến chết, tình tiết vụ án bẩn thỉu đến mức không thể công bố ra bên ngoài.

Toàn bộ vụ án được xét xử kín, người đàn ông kia bị kết án tử hình, hai người bác của cặp song sinh cũng bị kết án mỗi người từ ba đến năm năm.

Khi vụ án được giải quyết xong, Hứa Xương bị dọa cho kinh ngạc đến mức muốn nôn mửa: “Con mẹ nó thật buồn nôn, Tiểu Ngọc lần này cô đến rất đúng lúc, nếu muộn một bước thôi e là….”

Tạ Tiểu Ngọc khẽ hắng giọng: “Cứ để cho em trai nghĩ rằng tên kia là bọn buôn người đi vậy.”

*