Soái Ca Là Ông Chủ Kiêu Ngạo

Chương 4

Chương 4: Giống như nữ phụ trong tiểu thuyết sao? (1)
Một tuần làm việc với những công việc lặp đi lặp lại như pha cacao cho tổng giám đốc, rồi sau đó là những lời oán thầm liên tục này nở trong lòng của Thiên Di.

Giống như người ta nói vậy, đi làm quả là không dễ dàng. Nhìn trước ngó sau, lại phải cần mẫn nhịn nhục mới có thể sống.

An Kỳ nhìn chằm chằm mặt mày khó chịu ra mặt của cô bạn, nghĩ nghĩ rồi nói "Thiên Di, hôm nay là chủ nhật, được nghỉ nên tớ cùng cậu đi shopping nhé?"

Thiên Di đang muốn tìm một nơi rũ bỏ uất ức, tất nhiên là không từ chối.

Nói là làm, hai người chẳng chần chừ quá 5 phút, Thiên Di đi thay đồ, An Kỳ cũng chuẩn bị xe.

Vèo một cái, đã đứng trước một shop thời trang, nhìn có vẻ trang trọng, chắc chất lượng không tồi.

Thiên Di mặc một áo pull hồng xinh xắn, quần jeans xanh tím, nhìn năng động và trẻ trung. An Kỳ ngược lại, cô mặc một chiếc váy màu xanh da trời, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác len mỏng màu trắng.

Hai người đi thẳng vào trong.

Một cô nhân viên nở nụ cười chuyên nghiệp "Xin chào quý khách! Không biết hai vị tiểu thư muốn mua đồ gì?"

"Tụi em muốn mua vài chiếc váy, phiền chị dẫn đường" An Kỳ cười nói.

Đi một quãng ngắn, qua vài gian hàng trẻ em, trước mặt cả hai là một loạt những bộ váy đủ màu đủ kiểu. Quả thực chói mắt, hơn nữa rất đẹp

"Thiên Di, cậu mau lựa một cái đi"

Cô nhìn An Kỳ, hỏi "Cậu sao lại bảo mua váy chứ? Tớ cũng không thích mặc váy mà"

An Kỳ mỉm cười, ẩn ẩn tí thích thú "Nha nha, cậu đừng có như vậy. Cậu dịu dàng là thế, xinh đẹp là thế, sao lại không muốn mặc váy chứ? Là con gái thì nên mặc váy mà"

"Nhưng..."

"Cậu mau tìm cái mình thích đi, nếu không tớ lựa cho nha ^^"

Thiên Di bất đắc dĩ đành chịu, quay đầu nhìn, đảo mắt tìm cái mình thích. Cô còn không có quên, nhớ năm trước bản thân mình lười nhờ An Kỳ mua giùm một cái váy để đi dự tiệc sinh nhật của mẹ, lại phải chấp nhận đau khổ mặc chiếc váy màu xanh lá mạ hở hai vai, đường chỉ bó sát kiều diễm như vậy. Ai...

Thiên Di tìm mãi tìm mãi, cuối cùng cũng có được một cái ưng ý. Tuy rằng bộ váy nào cũng đều đẹp, nhưng lại không thuộc sở thích của cô.

Có cái màu sắc quá rực rỡ, lại có cái màu sắc tối tăm, là loại váy bó sát khá hở, còn có những cái váy nhìn như công chúa... Nha, bình thường là được rồi mà .

Thiên Di cầm chiếc váy màu xanh lam khá nhạt, phần trên được trang trí nhiều lớp ren mỏng chồng nhẹ lên nhau rất xinh, thân váy dài qua đầu gối được may theo kiểu nếp gấp quạt vô cùng nhẹ nhàng. Quả thật là không quá cầu kí, lại cũng không đơn điệu. Màu sắc vừa đủ để không chói mắt, lại cũng không đến nỗi chìm đi.

An Kỳ nhìn nhìn chiếc váy trên tay cô, nhăn mày suy nghĩ "Thiên Di, cậu chọn mãi là cái này sao? Tớ thấy cũng bình thường mà..."

"Bây giờ tớ thích nó, tớ sẽ mua nó, cậu khỏi bàn đi"

"Ơ này" An Kỳ cầm một chiếc váy màu hồng, hoa văn khá cầu kì sang trọng "Cậu thử đi, tớ giúp cậu tìm mà"

"Nhưng mà..."

Trước ánh mắt vừa oán vừa cầu của bạn, Thiên Di không thể làm gì khác hơn là cầm cả hai cái vào phòng thay thử. Dù sao cái váy màu hồng này cũng khá hơn cái lúc trước, xem như tiến bộ.

Thiên Di bước ra ngoài, An Kỳ chưa thấy người đã trầm trồ "Tiểu Di, cậu mặc cái váy hồng này rất đẹp đấy, hợp ghê nha. Tớ chọn thật tài, cậu xinh đẹp như vậy, lại không chịu mắc váy là sao? Nhìn xem, sau này mỗi ngày đều bảo cậu mặc váy..."

Không đợi An Kỳ lải nhải, Thiên Di lắc đầu vào thay nốt bộ kia. Lần này cô bước ra, là im ắng, sau cũng chỉ có một câu "Thiên Di, rất đẹp"

Cô cười cười, có lẽ An Kỳ đang bất ngờ đi? Quả nhiên...

"Tiểu Di, cậu biết chọn như vậy sao không bảo tớ? Tớ sẽ nhờ cậu tìm cho vài bộ váy rồi. Cái váy hồng kia rất hợp với cậu, nhưng cái này so ra... thôi thì mua cái này đi. Còn nữa, lần sau phải bỏ thời gian ra tìm đồ cho tớ..."

"Được rồi được rồi mà, tớ hứa được chưa?"

Giải thoát, Thiên Di thay lại bộ đồ ban đầu, cầm chiếc váy xanh đến quầy tính tiền.

Không ngờ, lại đυ.ng phải rắc rối. Cô nghĩ, số mình có phải bị sao chổi bám rồi hay không?

Nhân viên chưa kịp gói chiếc vày vào, đã có một giọng nói vang lên "A, này, đợi đã đợi đã"

Nhìn qua, là một cô gái cũng bằng bằng Thiên Di, váy đen tạo nên một sự sang trọng cùng quý phái, có điều gương mặt hơi nhiều son phấn, tuy nhiên không thể phủ nhận, môi hồng da trắng, xinh đẹp kiều diễm.

"Quý khách có chuyện gì sao?" Nhân viên lịch sự hỏi

Cô gái đó nở một nụ cười "Chị có thể không bán chiếc váy này được không? Tôi thấy thích nó, có điều hôm nay mới có thời gian mua" Mắt nhìn vào chiếc váy.

Chưa đợi nhân viên trả lời, Thiên Di nhíu mày "Này cô, đây là chiếc váy tôi đã chọn trước và mua nó, nên cô đừng nghĩ nữa mất công"

Nhân viên cũng vẫn lịch sự "Thưa quý khách, gian hàng chúng tôi còn rất nhiều loại váy đẹp, chắc chắn quý khách sẽ hài lòng. Còn chiếc váy này đã được mua, thứ tôi không thể làm như cô nói được"

Thiên Di cười hài lòng, thái độ thực không tệ. Có điều, cô gái kia vẫn dai dẳng "Thực sự tôi rất thích nó, tôi sẽ trả gấp mười lần số tiền gốc"

Miệng Thiên Di co giật. Gấp mười? Giàu có nên làm phách sao ._.

Nhân viên kia giống như suy nghĩ một chút, xong quyết định chọn nở một nụ cười lịch sự "Xin lỗi quý khách, thực không thể"

Gấp mười lần là số tiền lớn hơn nhiều, nhưng lương tâm ngành nghề khiến cô nhân viên không thể đồng ý.

Trạch Nhã Vân mắt lạnh nhìn xung quanh, lòng thầm tức giận. Thời đại này, vẫn còn kiểu người như vậy sao? Hừ...

"Nếu như chị không bán, chẳng lẽ tôi không biết tự lấy hay sao? Chị có biết tôi là ai không hả? Tôi là Nhị tiểu thư của tập đoàn thu mua công ty lớn nhất cái tỉnh này. Chị có bán cho tôi không đây?"

Nghe thấy vậy, nhân viên cũng đổ mồ hôi. Cái cửa hàng này không nhỏ nhưng cũng không lớn đến mức có thể đối đầu với họ, nếu như chỉ vì một bộ đồ.... Nhưng mà...

"Thật là! Tập đoàn lớn thì sao cơ? Vì vậy mà đứng đây kiêu ngạo sao?" An Kỳ vừa ra, gặp một màn chướng mắt, không khỏi lên tiếng

"Tôi hóng hách đấy, bởi vì tôi được như vậy, sao nào? Nếu không đưa bộ váy kia, tôi sẽ khiến cho các người phá sản"

Thiên Di cùng An Kỳ tức giận, cô nhân viên thì tiến thoái lưỡng nan, quả thật khó khăn.

Nhân viên nghĩ : "Lấy đâu ra một người hóng hách như vậy? Còn vì một bộ váy mà muốn khiến cho người khác tan của nát nhà. Nhưng số phận người ta chính là thiên kim như thế, thì người ta được quyền"

"Cô vô lí vừa thôi, rõ ràng là tôi chọn trước, sao lại như vậy kiêu ngạo mà ra đây? Không biết xấu hổ sao?" Thiên Di trừng mắt

Nhã Vân hừ một tiếng. Chát! Tiếng tát tay vang lên, ngỡ ngàng

Thiên Di ôm má trừng mắt, "Cô làm gì vậy?"

"Hừ, tôi làm gì? Tôi thấy cô chướng mắt nên muốn đánh cô đấy. Tôi thích bộ váy đó, cô chọn trước thì sao?"

Chát! Lần này khiến mọi người còn ngỡ ngàng hơn.

Thiên Di nhìn Nhã Vân vẫn ngạc nhiên, tay ôm má, cơn giận nguôi bớt phần nào "Tôi nói cho cô biết, không cần biết cô như thế nào, nhưng tôi, người được đánh tôi chỉ có thể là những người tôi kính mến, và khi tôi có lầm lỗi gì đó. Còn cô? Có qua có lại, tôi không phải hạng người nhu nhược dễ bị khinh nạt như vậy"

"Cô dám... được lắm... tôi ngay bây giờ khiến cho gia đình cô tan nát..." Hét lên, Trạch Nhã Vân chạy ra ngoài.

An Kỳ vừa xin cô nhân viên ít thuốc, chạy tới đưa cho Thiên Di "Cậu mau thoa đi, không tí nữa sẻ đỏ lên rồi thâm tím đấy"

"Này Tiểu Di, cô ta có thực sự làm vậy không?"

"Tớ không biết" Cô cũng đang lo lắng.

Không nghĩ tới vừa bôi thuốc xong, đứng dậy tính về thì phía trước nhìn thấy Nhã Trách Vân, hình như chưa rời khỏi?

Nhã Trạch Vân định bụng cấp tốc chạy về báo thù, nhưng không nghĩ tới vô tình lại đυ.ng trúng một người.

Một bộ vest màu xám cùng mái tóc đen tôn lên gương mặt vốn đẹp như điêu khắc. Cao 1m88, da trắng môi hồng, tuy nhiên lại tràn đầy uy nghiêm, mỗi lúc hắn nở một nụ cười nhẹ như gió thu, đủ khiến người khác điên đảo mê mệt càng thêm phẫn bách.

Trạch Nhã Vân ngây ngốc một chút rồi cúi đầu chào một tiếng xong chạy qua, song tay vô thức bị nắm lại "Trạch Nhị tiểu thư đi đâu vậy?"

"Bỏ tay ra, tôi phải đi có việc bây giờ" Nhã Vân ngước mắt lên nói, vô tình lộ ra một bên má sưng đỏ

Dương Hạo Thiên kì lạ "Trạch Nhị tiểu thư xem nhan sắc là ngọc mà lại để mà mình thành như vậy sao?"

"Hừ, tôi chính là bị chó cắn. Bây giờ phải đi tìm cha xử lí bọn họ"

"Này, cô nói cái gì mà bị chó cắn hả?"

Âm thanh trong trẻo vang lên, Dương Hạo Thiên quay đầu nhìn lại. Là một cô gái ... Thiên Di tức giận đi tới. Cô ta nói gì? Chó cắn? Không chịu nổi...

Nhã Vân thấy vậy, suy nghĩ một chút, quyết định chuyển cách khác "Hạo Thiên, tôi chính là bị cô ta đánh, anh phải giúp tôi xử lí"

"Hừ, giờ mới biết là tôi đánh sao? Có phải não cô có vấn đề hay không, sao có thể sỉ nhục người khác như vậy chứ?"

Đúng vậy! Sỉ nhục thảm hại!