Cũng chỉ có mấy lão bằng hữu bọn Hạ Tri Chương là còn dẫn hắn đi chơi đùa, phần lớn thời gian còn lại thì ngay đến những tiểu bối trong nhà cũng không dám lỗ mãng trước mặt hắn.
Tam Nương nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra hắn có điểm gì đáng sợ. Nàng khen ngợi: "Người tốt lắm, thấy ta muốn xem thơ nhanh hơn chút còn đặc biệt mời ta tới chỗ người bên này nữa." Nàng nói xong lời này rồi mới cảm thấy một đứa trẻ thành thật thì nên thẳng thắn nói ra hết mọi suy nghĩ trong lòng, vì vậy tiếp tục tiến hành bổ sung thêm rõ hơn, tường tận hơn cho Chung Thiệu Kinh: "Chính là lúc đầu thoạt nhìn có hơi hung dữ, ta không phải nói là người không tốt đâu, chỉ là nhìn qua thì hơi dữ."
Tam Nương nói dứt câu còn "ăn không nói có" mà bắt chước lại biểu cảm cũng như ánh mắt ban nãy của Chung Thiệu Kinh cho hắn xem, đồng thời lên tiếng an ủi Chung Thiệu Kinh: Xem đi, ai bày ra điệu bộ như vậy thì cũng đều sẽ lộ ra vẻ cực kỳ hung dữ cả thôi!
Chung Thiệu Kinh: “...”
Trên mặt ông ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện loại biểu tình vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu như vậy.
Một già một trẻ đang bàn luận qua lại về việc "Rốt cuộc thì phương pháp hung dữ đúng cách là như thế nào" thì Cố Hướng đã hoàn thành xong bài thơ rồi.
Với tư cách là chủ tiệc, thơ do khách nhân viết ra thì đương nhiên Hạ Tri Chương là người mong mỏi được nhìn thấy nhất. Hắn nhận lấy tác phẩm thơ ca của Cố Huống do người hầu dâng lên, sau đó nhìn chăm chú một hồi, nhất thời có chút đau đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía thiếu niên đang ngồi thẳng lưng ở đằng kia.
Tiểu tử này thật là, sớm muộn gì thì cậu ta cũng sẽ bị chính cái tính nết này của mình hủy hoại hết mọi thanh danh cho xem.
Mọi người thấy nét mặt này của Hạ Tri Chương thì lập tức đều sinh ra lòng hiếu kỳ vô cùng: Rốt cuộc Cố Hướng đã viết ra bài thơ gì mà lại có thể khiến Hạ Tri Chương có loại phản ứng như vậy?
Những người khác còn phải kiên nhẫn chờ đợi, còn Chung Thiệu Kinh lại không có nhiều điều kiêng kỵ như thế, ông ấy cách Hạ Tri Chương rất gần, vừa đưa tay ra là đã lấy đi được bản thảo thơ ca mà hắn đang cầm trong tay.
Tuy rằng Tam Nương cảm thấy cướp thơ từ trên tay người khác như vậy có vẻ không hay lắm nhưng về mặt hành động thì vẫn hết sức thành thực sáp tới gần, vội vã không kịp chờ đợi nhìn về hướng bốn câu thơ được viết trên giấy.
Hai câu đầu chỉ sửa lại mấy từ của Hạ Tri Chương, ví như "thịnh cáp lợi" sửa thành "thịnh sao hà": "loạn như ti" sửa thành "loạn như ma", đọc lên thì không khác nhau là mấy, chỉ có hai câu sau viết tương đối sắc bén.
Hán nhi nữ giá Ngô nhi phụ, Ngô nhi tận thị Hán nhi gia!
Tam Nương trợn tròn mắt.
Nàng bị câu thơ này làm nhiễu loạn một hồi mới kịp phản ứng lại, đây còn không phải là đang nói "Ta là phụ thân ngươi" hay sao?
Thơ cũng có thể viết như thế này à?
Chung Thiệu Kinh cũng bị áng thơ này làm cho không biết nên nói cái gì cho phải, cười cười đưa nó cho người bên cạnh. Ông ấy thấy Tam Nương ngồi cạnh mình vẫn còn hơi sững sờ không nhịn được hỏi nàng: "Sao thế?"
Tam Nương cảm thấy nghị luận chuyện của người khác ngay trước mặt người ta như vậy thì không được lễ phép cho lắm, nàng bèn dịch lại gần hơn một chút, nhỏ giọng lặng lẽ nói với Chung Thiệu Kinh: "Lại còn có kiểu thơ như thế này ấy hả?"