Sau khi nhận được lời mời của Hạ Tri Chương, Tam Nương còn giãy giụa nhiều hơn.
Tổ phụ Quách gia chỉ có thể đặt nàng xuống để nàng tự đi theo Hạ Tri Chương về Hạ phủ, miệng còn liến thoắng quan tâm lại: "Người đi có mệt không ạ?"
Hạ Tri Chương cười nói: "Ngày nào ta cũng ra ngoài đi dạo, từ lâu đã hình thành thói quen rồi, sao có thể mệt được?"
Tam Nương đáp: "Bao giờ ta đến cấp độ đó thì cũng không mệt nữa."
Một già một trẻ vừa đi vừa nói, Tam Nương đã thật sự tự đi tới cửa Hạ gia. Đến nơi đãi khách của Hạ gia, cuối cùng Tam Nương mới được thoải mái ngồi nghỉ ngơi.
Sau khi Hạ Tri Chương đã đi xa tổ phụ Quách gia mới giáo dục Tam Nương, ông dặn dò nàng không được nhìn thấy ai cũng vui vẻ tán gẫu.
Hạ học sĩ thì không sao, tính tình hắn hoạt bát hiếu khách, nhưng nếu gặp người không thích trẻ con thì sao?
Tam Nương dõng dạc trả lời: "Vậy con cũng không thích hắn."
Trẻ con kết bạn thường chẳng nghĩ ngợi nhiều, hợp thì chơi, không hợp thì thôi. Nếu người khác không thích nàng thì nàng cũng không ép.!
Tổ phụ Quách gia nghe tôn nữ nói vậy cũng đúng.
Thân trên quan trường, từng gặp quá nhiều chuyện tự đưa tới cửa nên khi chung đυ.ng với người ta không khỏi suy nghĩ mấy phần. Chứ thực ra ở tuổi cháu ông thì cần gì nghĩ nhiều như vậy?
Hai ông cháu nhỏ giọng nói chuyện một lúc mới thấy Hạ Tri Chương đi ra, còn dẫn mấy hậu bối trong nhà ra chơi với Tam Nương.
Tam Nương ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một thiếu niên mi thanh mục tú trong số đó mới tầm mười tuổi như huynh trưởng Quách Diệu của nàng mà hành động đã như một tiểu quân tử. Nhất là đôi mắt sáng rực của chàng thiếu niên, dường như trong đó có chứa ánh sáng.
Tổ phụ Quách gia cũng quay lại nhìn mấy hậu bối Hạ Tri Chương dẫn đến, nhìn thấy dáng dấp người thiếu niên kia, trái tim ông cũng đập mạnh một cái.
Ông lặng lẽ đặt tay lên giữ tôn nữ, sợ nàng lại nổi tật xấu lập tức chạy lên lôi kéo người ta nói chuyện.
Hạ Tri Chương mỉm cười giới thiệu hai bên, những đứa trẻ khác đều là con cháu Hạ gia, chỉ có chàng thiếu niên nọ lại chỉ đến đây giúp đỡ, họ Lý, tên chỉ có một chữ Bí.
Mấy năm trước Hạ Tri Chương đang đi dạo thì gặp một Lý Bí mới bảy tuổi, nói chuyện vài câu thì cảm thấy đứa trẻ này rất tài giỏi. Sau khi tán thưởng một câu "Mắt nhỏ như nước thu, tất bái khanh tướng" với thánh thượng, thánh thượng cảm thấy rất hứng thú nên đã gọi thằng bé vào cung hỏi chuyện.
Từ đây Lý Bí trở thành một thần đồng nổi danh trong thành Trường An và có ấn tượng rất tốt trong lòng thánh thượng.
Trong chuyện dẫn dắt hậu bối, Hạ Tri Chương trước giờ không hề tiếc công sức, hễ thấy hạt giống tốt là muốn truyền báo rộng rãi ngay.
Lý Bí vẫn luôn cảm kích ơn tiến cử của Hạ Tri Chương, hôm nay biết hắn mở tiệc lớn chiêu đãi khách nên chủ động đến đây giúp đỡ.
Bây giờ Hạ Tri Chương để hắn ra ngoài tiếp đãi khách nhỏ tuổi, đương nhiên hắn sẽ không mạo phạm Tam Nương mà trái lại còn chủ động tiến lên tươi cười chào hỏi.
Tam Nương chớp chớp mắt một lát, chỉ cảm thấy như mình đã nhìn thấy một chàng tiên. Đúng là không ra khỏi cửa thì không thể biết bên ngoài lại có nhiều người xinh đẹp hơn Bát thúc nàng như vậy!
Có điều, nói Tam Nương bị mê hoặc thì cũng chưa đến mức đấy.
Nàng mới chỉ có năm tuổi, nào hiểu được nhiều chuyện phức tạp như vậy, chẳng qua chỉ đơn thuần yêu thích cái túi da đẹp đẽ bên ngoài thôi. Nhiều lắm là nhìn thêm vài lần!