Hạ Tri Chương cúi đầu nhìn Tam Nương thấp bé bên dưới, cười hỏi: "Đây là A Hàm nhà ông sao?"
Tam Nương không hề sợ người lạ, nàng lập tức đáp lại: "Vâng!Con là A Hàm ạ!"
Nàng tò mò ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Hạ Tri Chương, chỉ thấy râu tóc của ông ấy gần như bạc trắng nhưng vẫn toát lên khí chất hào hiệp không chịu gò bó.
Quả thật là một vị học sĩ đã già nhưng vẫn rạng rỡ khỏe mạnh!
"Người chính là Hạ học sĩ ạ?" Tam Nương thẳng thừng bỏ qua tổ phụ mình sang một bên mà chạy tới nói chuyện phiếm với Hạ Tri Chương: "Tổ phụ ta nói rất nhiều chuyện về người, cháu còn học được thơ của người từ ca ca cháu cơ!"
Hạ Tri Chương vui vẻ nói: "Thật sao? Ngươi học được bài nào rồi?"
Tam Nương rung đùi đắc ý ngâm bài "Gió xuân tháng Hai tựa kéo" cho ông ấy nghe. Ngâm xong, nàng còn khen ngợi Hạ Tri Chương một phen, nói rằng bài thơ này rất hay, nàng nhất định nghe một lần sẽ ngâm một lần!
Hạ Tri Chương thấy Tam Nương nói năng rành mạch như vậy thì thích thú mời nàng đi dạo cùng, nói là chăm rèn luyện thân thể có thể sống lâu trăm tuổi.
Được một ông lão râu tóc hoa râm truyền thụ kinh nghiệm dưỡng sinh, Tam Nương vô cùng tin phục. Nàng liên tục gật đầu bày tỏ mình đã nhớ kỹ, sau này mỗi sáng sẽ tích cực đốc thúc tổ phụ, tổ mẫu ra ngoài đi dạo.
Trong khi tổ phụ Quách gia còn chưa kịp phản ứng, Tam Nương đã hẹn Hạ Tri Chương ngày mai gặp lại ở cửa đông An Ấp phường cùng nhau đi dạo và ăn sáng ở chợ Đông. Nàng chưa bao giờ ăn cơm bên ngoài, hôm đó nghe Bát thúc giới thiệu đã thèm nhỏ dãi rồi!
"Người đã tặng ta thư mời trước nên ta sẽ mời người ra ngoài ăn cơm!" Để chứng minh nàng không hề mạnh miệng, Tam Nương còn lôi túi tiền nhỏ căng phồng của mình ra cho Hạ Tri Chương xem: "Người xem này, ta có tiền đấy, sáng mai người cứ đến là được, không cần mang theo cái gì khác đâu."
Nói xong, nàng còn nghiêm túc phân tích với Hạ Tri Chương lý do tại sao bọn họ lại gặp mặt ở An Ấp phường, bởi vì nhà nàng và Hạ gia cách cửa Đông An Ấp phường một khoảng cách bằng nhau, sau khi ra cổng chỉ cần đi bộ một đoạn ngắn là đến rồi!
Cuối cùng Hạ Tri Chương cũng biết tại sao tổ phụ Quách gia lại yêu thích đứa tôn nữ này như vậy rồi.
Chỉ cần nghe nàng nói chuyện thế này cũng rất thú vị rồi.
"Được, được, được, ngày mai chúng ta sẽ gặp mặt ở cửa Đông An Ấp phường."
Hạ Tri Chương đồng ý ngay.
Giữa mùa thu, ánh nắng rực rỡ chiếu lên những con đường thênh thang trong thành Trường An.
Mặc dù đa phần các thương nhân đều tập trung ở phía đông và tây thành thị nhưng trong mỗi phố phường vẫn có rất nhiều cửa hàng được mở ra để phục vụ dân chúng, dọc hai bên đường lớn cũng có rất nhiều sạp hàng nhỏ và người bán hàng rong.
Có lẽ vì mỗi góc phố đều có trạm võ hầu, lúc nào cũng có vệ sĩ canh gác nên các cửa hàng, sạp hàng trên phố rất ngay ngắn trật tự, không ai dám làm loạn trong thành.
Dân chúng sinh sống trong thành Trường An đều cảm thấy vô cùng an toàn, gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười vui vẻ, không cất cao giọng bán hàng rong trên phố thì trò chuyện rôm rả với hàng xóm xung quanh.
Đại Đường phồn vinh hưng thịnh, Trường An hưng thịnh phồn vinh, thanh thượng triều nay lại là vị minh quân hiếm thấy. Dân chúng chỉ mong bọn họ đời đời kiếp kiếp đều sống an cư lạc nghiệp như vậy.