Tam Nương sinh năm Khai Nguyên thứ 16.
Mùa đông năm đó tuyết cực kỳ lớn, đến nỗi nàng gần như bị chết cóng. May mắn là tổ phụ của nàng thuận lợi rời quan vị về hưu, đãi ngộ nghỉ hưu cũng không tệ lắm, phụ thân làm việc trong quân đội cũng khá tốt, cho nên cái mạng nhỏ này của nàng vẫn được giữ lại.
Suốt một khoảng thời gian dài, Tam Nương cũng ngây thơ vô tội lớn lên giống như tất cả tiểu hài tử trên đời này, ngoại trừ việc nhớ đồ vật nhanh ra thì không khác hài tử bình thường lắm.
Mẫu thân Vương Thị rất thích Tam Nương thông minh đáng yêu, lúc rảnh rỗi sẽ dạy nàng đọc thơ.
Tam Nương vô ưu vô tư trải qua thời kỳ vỡ lòng, dần dần lớn lên thành bé gái năm tuổi có thể rời khỏi "Giang Nam hái hoa sen."
Theo từng ngày trôi qua, Tam Nương dần dần phát hiện ra một chuyện mà nàng rất khó hiểu:
Mẫu thân của nàng luôn mang thai và sinh con.
Bên trên Tam Nương có hai tỷ tỷ, hai ca ca, bên dưới có một muội muội nhỏ hơn nàng hai tuổi, năm nay lại có thêm một đệ đệ nhỏ hơn nàng năm tuổi.
Nếu không phải phụ thân của nàng thường xuyên phải ở lại trong quân doanh, nói không chừng tần suất mang thai sinh con sẽ cao hơn.
Tam Nương mới năm tuổi, cũng đã nhìn bụng mẫu thân nàng to lên xẹp xuống hai lần, cứ như lặp đi lặp lại vô cùng tận.
Nàng bẻ ngón tay mềm mại đếm, phát hiện mẫu thân của nàng thành hôn mười bốn năm, đã sinh bảy đứa con.
Ngày tiệc rượu đầy tháng của tam đệ, Khách khứa Quách gia đầy nhà, bằng hữu thân thiết đến chung vui nối liền không dứt.
Không có ông ấy, bây giờ nàng ở trong quân từng bước thăng tiến, bất cứ ai biết họ cũng đều đến chúc mừng Quách phủ đã sinh thêm được con trai.
Lúc này phụ thân các nàng còn đang ở trong quân, cụ thể ở chỗ nào Tam Nương cũng không rõ lắm, dù sao cũng rất lâu rồi chưa được gặp. May mà tổ phụ, tổ mẫu và mấy vị thúc phụ đều ở đây, tiệc đầy tháng có bọn họ phụ trách chiêu đãi khách khứa, cũng không cần mẫu thân của nàng quá vất vả.
Hai tay Tam Nương chống cằm, ghé vào bên giường nhìn tam đệ nhà mình được nuôi đến hồng hào mũm mĩm, tiếp tục thầm tính mẫu thân của nàng phải bận rộn đến mức nào đây: Chỉ riêng mang thai đã chiếm gần bảy năm, chỉ còn lại bảy năm có thể làm chuyện khác thôi.
Mà hơn nữa bảy năm còn lại cũng không phải được tự do, còn phải nuôi lớn nhiều hài tử như vậy mà!
Thật khủng khϊếp.
Kết hôn thực sự là khủng khϊếp, sau khi kết hôn phải không ngừng sinh đẻ nữa.
Tâm hồn nhỏ bé của Tam Nương đột nhiên xuất hiện sự u ám to lớn.
Càng khiến Tam Nương sợ hãi chính là không ai cảm thấy như vậy có gì không tốt, nhìn trông mọi người đều rất vui vẻ, đám phụ nhân vây quanh mẫu thân khen ngợi.
"Hai phu thê các ngươi đúng là ân ái mà."
Câu này có nghĩa là phụ thân có nhiều hài tử do mẫu thân sinh như vậy, chỉ cần mỗi lần phụ thân rảnh rỗi là đều về nhà sinh hài tử với mẫu thân. Đứa nhỏ chính là bằng chứng tốt nhất của tình cảm giữa bọn họ.
Tiếng hâm mộ bên tai không dứt:
"Người ta nói nhiều con nhiều phúc, không chừng cái bụng này của ngươi mang nhiều may mắn nhất trong phường Thường Nhạc rồi."