Người Chơi Đều Cho Rằng Tôi Là Tà Thần

Chương 2-2: Sống sót

Chút uy lực từ nắm đấm của Druid thậm chí không có cách nào phá được phòng ngự, mà một đòn của quái vật đồng phục bệnh nhân thì lại có thể đánh hắn ói máu. Nhưng sự bướng bỉnh của một người chơi không cho phép hắn lui về sau ngay lúc này, thậm chí hắn đã nghĩ tới chuyện chết chùm với nhau. Druid dùng hết tất cả vốn liếng, ngay cả răng cũng mang ra dùng luôn, dùng lối đánh vô lại gắt gao ngăn cản quái vật đồng phục bệnh nhân.

Con quái vật cuối cùng cũng thiếu kiên nhẫn, xúc tu mọc đầy răng nanh xuyên thủng l*иg ngực của hắn, máu chảy đầy đất, Druid không thể chiến đấu nữa, hắn ngã trên mặt đất.

Hắn đối mặt với Lann đang mang theo ánh mắt khó hiểu, hình như đối phương đang hỏi tại sao hắn lại lấy trứng chọi đá như vậy.

Druid cũng không biết tại sao lại vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tham gia close beta, cũng là lần die game đầu tiên, khiến hắn vô thức muốn làm thêm vài chuyện gì đó trước khi kết thúc.

Druid há to miệng phun ra một họng đầy máu tươi, nội tạng của hắn bị xoắn nát, theo máu tươi trào ra ngoài. Nhưng dù cho vậy hắn vẫn ôm chặt lấy chân quái vật như cũ, liều mạng ngăn cản nó đi về phía Lann.

"Tiếp, tiếp tục sống."

Hắn cảm thấy lúc hắn nói lời này, nhất định cực kỳ đẹp trai.

Sau đó Druid nghiêng đầu qua, dâng ra lần chết đầu tiên.

Vốn dĩ vẻ mặt của Lann không hề bận tâm, nhưng lần đầu tiên xuất hiện vẻ xúc động.

Bạn vĩnh viễn sẽ không biết từ lúc nào bản thân bị hào quang của nhân tính làm rung động.

Vốn dĩ Lann đã từ bỏ việc sống sót, nhưng vào lúc này, nội tâm luôn đóng chặt lại vì cái chết của một người xa lạ mà xuất hiện một khe nứt.

Cậu cứu Druid chỉ vì cảm thấy nếu một mình chết thôi thì cô đơn quá. Nhưng mà người thanh niên xa lạ này hình như từ trước đến giờ chưa hề từ bỏ hy vọng, thậm chí vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh bộc phát ra dũng khí kia làm cậu cảm thấy hoa mắt mê mẩn, xấu hổ hết sức.

Hắn liều mạng là muốn cậu sống lâu hơn một chút, nhưng bọn họ còn chưa từng biết tên nhau.

Lann cúi đầu nên không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt cậu, con quái vật dường như không có chút hứng thú gì với thi thể của Druid, nó lảo đảo rồi cố chấp vươn tay về phía Lann.

"Lann..."

Thật hèn hạ.

Lann thở dài, cứ vầy thì làm sao cậu có thể dễ dàng buông bỏ mạng sống của mình chứ.

Cậu đứng dậy rồi lui một bước tránh đai cánh tay của con quái vật, một bước lùi này làm cậu vừa vặn đứng ở bên của sổ, ở ngoài chính là bóng dáng cô y tá tóc đỏ đang áp sát cửa kính.

"Bệnh viện có quy định, phòng bệnh không có sự cho phép của bệnh nhân thì không ai được vào." Lann thấp giọng nói, không biết đang giải thích cho ai nghe, con quái vật hình như cảm nhận được uy hϊếp nên lập tức tăng tốc muốn nhào về phía Lann.

Lann hơi dùng sức mở cửa sổ ra: "Cô y tá, mời vào."

Y tá tóc đỏ phát ra tiếng cười the thé, khi cửa sổ thủy tinh mở ra, không khí lạnh lẽo lập tức tràn vào trong phòng bệnh, mái tóc đỏ thật dài rủ xuống chạm vào mặt Lann. Ánh mắt của cô ta tham lam lướt một vòng quanh người Lann, sau đó nhìn về phía con quái vật đang cố gắng cướp đoạt con mồi với mình.

Hai con quái vật đối mắt với nhau trên không trung, tụi nó ăn ý không để ý tới Lann đứng ở một bên rồi tấn công chém giét nhau ở chỗ khác.

Chân tay y tá tóc đỏ sinh ra lông bờm màu đen, tứ chi chạm đất giống như nhện, lại có tốc độ di chuyển cực nhanh. Mà con quái vật đồng phục bệnh nhân lại có làn da giống như nhựa cây là thứ phòng ngự tốt nhất, tròng mắt màu đen chăm chú nhìn y tá, móng tay sắc nhọn để lại từng vết cào trên tứ chi của y tá tóc đỏ.

Y tá tóc đỏ bị đau, ánh mắt càng thêm oán độc, cô ta hét dài một tiếng, đầu phân thành hai mảnh giống như là một cái miệng lớn, răng nanh bên trong điên cuồng cắn xé cơ thể quái vật bệnh nhân, máu thịt văng đầy phòng bệnh, khắp nơi trong phòng đều lưu lại dấu vết chiến đấu của bọn chúng.

Nơi sạch sẽ duy nhất trong phòng bệnh chính là chỗ Lann đang đứng, bọn chúng như là ăn ý để trống ra chỗ đó, lại giống như là kiêng dè cái gì đó, kết quả chính là chỉ có trên người Lann là sạch sẽ.

Thanh niên có dáng vẻ phi nhân loại lẳng lặng mà vây xem bọn quái vật chém gϊếŧ, giống như là đang thưởng thức một vở kịch đặc biệt dâng lên cho cậu, ánh mắt cậu không có một chút rung động.

Druid nằm trên mặt đất nhìn trợn mắt hốc mồm.

Đúng vậy, mặc dù cơ thể hắn điều khiển chết rồi, nhưng vì đặc tính của trò chơi này nên ý thức của người chơi vẫn có thể giữ lại một lúc.

Hắn theo bản năng muốn mở tính năng quay video của trò chơi, lại phát hiện ngay từ đầu hắn chưa từng tắt đi, từ lúc vào phòng đến giờ đều được quay lại hết rồi.

Bọn quái vật chém gϊếŧ vô cùng thảm thiết, đến cuối cùng y tá tóc đỏ cắn xuống đầu con quái vật bệnh nhân, mà con quái vật bệnh nhân cũng xuyên thủng trái tim của ả y tá tóc đỏ. Cả hai cùng vặn vẹo tứ chi đâm vào trong thân thể đối phương, đến chết cũng không có cách nào tách ra.

Mà lúc này, bên ngoài bắt đầu tờ mờ sáng, bên bầu trời hiện ra một mảnh màu trắng bạc.

Ánh mắt của người thanh niên đứng yên tại chỗ không phản ứng gì cuối cùng cũng động đậy, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát ra một tiếng thở dài.

"Trời sáng rồi."

Thi thể của quái vật chắn ngang giữa cậu và thi thể của Druid, Lann mặt không chút thay đổi đạp lên hai thi thể của quái vật, như là đạp lên hai chiếc lá rụng bình thường, cậu đi về phía Druid, muốn khép lại đôi mắt của hắn.

Nhưng mà lúc này, thi thể của Druid biến mất không thấy nữa, ở ngay chỗ đó để lại một quả cầu nhỏ màu trắng bán trong suốt cùng với một chùm chìa khóa.

Trong nháy mắt nhìn thấy quả cầu nhỏ, ngón tay Lann chợt không điều khiển được, cậu có một loại kích động không hiểu được muốn cầm lấy nó. Mà quả cầu trắng cũng phản ứng rất nhanh, nó muốn chạy đi nhưng lại bị Lann tay mắt lanh lẹ nắm trong lòng bàn tay.

Răng rắc.

Quả cầu nhỏ bị bóp nát, cùng lúc đó, một âm thanh vang lên trong đầu cậu.

[Diễn đàn người chơi đã mở khóa.]

Lann:...?!