Như Nguyệt

Chương 27

Thư kí Đinh của Uỷ ban Kiến thiết lái xe chở Lệ Anh Lương và Kim Tĩnh Tuyết đến khách sạn Kinh Hoa. Lệ Anh Lương ban đầu còn tưởng là đám bạn bè chẳng ra gì của Kim Tĩnh Tuyết mời khách, cho đến lúc xuống xe hắn mới biết tối nay thế mà là một buổi tiệc lớn, bên đường ô tô đậu đầy đến nỗi không thấy cuối hàng đâu, trong đó còn có đến mấy xe có treo biển lãnh sự quán các nước. Đưa mắt nhìn vào cửa kính của khách sạn, bên trong đèn đuốc sáng trưng, hắn bỗng phát hiện ra Mễ tướng quân.

Nhất thời tinh thần trở nên phấn chấn, hắn cứ như là nhìn thấy con mồi, cả người hưng phấn, dường như đến Kim Tĩnh Tuyết cũng không còn đáng ghét đến thế nữa. Kéo Kim Tĩnh Tuyết đi vào cổng, hai người chia nhau đến phòng thay đồ nam nữ cởϊ áσ khoác và mũ, Kim Tĩnh Tuyết tiện thể ở trong phòng thay đồ soi gương, sửa sang đầu tóc, sau đó quay người đi ra ngoài, cô ta phát hiện Lệ Anh Lương đã chờ ở phía trước từ lâu, chốn phồn hoa xanh vàng rực rỡ như thế này, khách khứa tới lui đều mặt mày rạng rỡ, chỉ có hắn một mình trơ trọi đứng đó, chờ một cách hết sức chuyên chú, không có phong thái cũng chẳng có biểu cảm.

Vì thế cô ta gọi hắn một tiếng: "Lương ca ca!"

Hắn như ở trong mộng mới tỉnh quay đầu lại, sau đó trao cho cô ta một nụ cười giả tạo. Kim Tĩnh Tuyết đi đến trước mặt hắn, ngẩng đầu khoe chiếc váy dài mới màu bạch quả của mình: " Lương ca ca, anh cái váy mới này của tôi thế nào?"

Lệ Anh Lương đảo mắt qua nhìn cô ta một cái, vẫn là nhìn không rõ, chỉ cảm thấy cô ta sáng lấp lánh - bộ ngực, tấm lưng, bờ vai lộ ra đều sáng lấp lánh, váy dài màu bạch quả được tô điểm bởi ngọc ngà cũng sáng lấp lánh.

"Được." Hắn trả lời.

"Chỉ có một từ được thôi sao?"

Lệ Anh Lương bỗng nhiên có chút khó chịu, cách mà hắn trả lời đó là dùng vẻ mặt nghiêm nghị, nói đúng theo cấu trúc ngữ pháp của câu: "Đúng vậy, chỉ có một từ được mà thôi."

Kim Tĩnh Tuyết liếc nhìn hắn, cô đưa bàn tay lên, lấy ngón trỏ chọc chọc vào ngực của hắn: "Tôi hiểu được tâm tư của anh mà, anh đối với tôi chỉ là bằng mặt chứ không bằng lòng, ngoài miệng thì nói tốt, nhưng trong lòng thù không chừng đang chửi rủa tôi có đúng không! Nhưng mà, da mặt của tôi dày lắm, tôi không sợ bị mắng chửi đâu, anh càng tỏ ra thái độ bằng mặt không bằng lòng này thì tôi càng muốn ép anh nhảy với tôi nguyên cả một đêm."

Lệ Anh lương lùi bước về sau: "Không thể như vậy được, không được không được, nhị tiểu thư, cô tha cho tôi đi, tôi thật sự không biết nhảy."

"Không biết nhảy cũng không sao, tôi dạy anh. Anh giẩm lên chân tôi 1 cái, thì tôi nhéo lại anh một cái. Nhéo anh cả một đêm thì đảm bảo anh sẽ biết nhảy."

Lệ Anh Lương nhìn cô ấy mà cười đau đớn, vừa cười vừa lắc đầu biểu ý cầu xin. Tuy là một nụ cười đau đớn nhưng dù sao đó cũng là một nụ cười chân thật của hắn, nhìn vào nụ cười ấy dễ chịu hơn nhiều so với nụ cười giả tạo kia. Thế là Kim Tĩnh Tuyết đã quyết định tha cho hắn, cô đưa tay ra kéo hắn đi vào sảnh tầng một.

Nhà của Kim Tĩnh Tuyết nằm ở Thiên Tân, cô không có sự nghiệp gì cả, việc làm duy nhất là chơi bời, cô kết bạn với rất nhiều người, hai người vừa bước vào đại sảnh thì đã bị một nhóm nam nữ vây chặt. Lệ Anh Lương nhân cơ hội tách ra khỏi nhóm người, hắn muốn đi tìm Mễ tướng quân để chào hỏi. Nhưng bởi vì Mễ tướng quân là nhân vật nổi tiếng trăng hoa, cho nên Lệ Anh Lương rướn dài cổ, hướng về phía đám nữ nhân mà tìm. Đang lúc ngóng nhìn xung quanh, thì trước cửa đại sảnh xuất hiện cảnh tượng xôn xao, lại có một vị khách quý đến tham gia, Lệ Anh Lương nghe thấy tiếng ồn và quay đầu lại, sau đó hắn đứng bất động ngay tại chổ.