Như Nguyệt

Chương 23

Tư Đồ Uy Liêm giật mình, nhanh chóng đuổi theo Thẩm Chi Hằng bước ra khỏi cửa.

Lệ Anh Lương bước vào cổng ủy ban Kiến thiết, vừa vào, trong sân liền trở nên im phăng phắc, người trong phòng qua lớp cửa kính mờ sương lờ mờ nhìn ra thần sắc hắn đang không tốt. Lý Quế Sinh đang lăn lộn trong phòng tạp vụ, lúc này liền đẩy cửa chạy ra nghênh đón: "Hội trưởng."

Lệ Anh Lương đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái mà chỉ ngoắc tay ra hiệu cho hắn lúc đi qua. Lý Quế Sinh bước nhanh theo hắn vào phòng làm việc của hội trưởng. Đón lấy áo khoác của Lệ Anh Lương treo lên giá, hắn bưng ấm trà lên rồi quay ra, định ra ngoài rót ấm nước sôi pha trà.

Nhưng lúc này Lệ Anh Lương đã mở miệng: "Đứng lại."

Ngay tức khắc hắn cầm ấm trà làm một động tác nghiêm: "Hội trưởng có điều gì phân phó ạ?"

Lệ Anh Lương ngồi xuống bàn làm việc, dựa đầu vào lưng ghế: "Cậu làm việc kiểu gì đấy?"

Lý Quế Sinh ngơ ngác: "Tôi làm sao?"

Lệ Anh Lương mặt không biểu cảm, khí lực đều đã dồn hết lên trên miệng cả rồi, đôi môi giận dữ phun ra từng chữ: "Thẩm Chi Hằng chưa chết!"

Lý Quế Sinh đặt ấm trà lên bàn làm việc khoanh tay đứng thẳng, nghiêm mặt nói: "Hội trưởng, Lý Quế Sinh tôi bây hôm nay nói với ngài, nếu hắn ta chưa chết thì tôi sẽ vặt đầu mình xuống cho hắn làm bóng đá. Tôi không thể nói là tôi trước nay chưa từng lừa ai, nhưng tôi dám nói tôi trước nay chưa từng lừa ngài điều gì."

Lệ Anh Lương hạ giọng, vẫn hung dữ dùng sức như thế, cứ như là muốn đem bao nhiêu lời phun hết lên mặt Lý Quế Sinh: "Thế tại sao hôm qua có người nhìn thấy hắn ta ở Tô giới Pháp? Đến cả Hoành Sơn Anh cũng biết rồi, Hoành Sơn Anh mới sáng sớm đã gọi tôi qua, chỉ thẳng vào mũi tôi mà chất vấn tôi chuyện này là thế nào, tôi con mẹ nó một chữ cũng không đáp lại được. Chuyện là thế nào, chuyện là thế nào, bây giờ cậu nói ngay cho tôi, rốt cuộc chuyện là thế nào!"

Lý Quế Sinh nuốt nước bọt, có chút hoang mang nhưng bởi vì chắc chắn cho nên vẫn dám cãi lại: "Hội trưởng, tôi vẫn câu nói đó, tôi dám lấy tính mạng mình ra thề, nếu Thẩm Chi Hằng chưa chết thì tôi chết!”

Phòng làm việc trở nên yên tĩnh, Lệ Anh Lương trượt người xuống, ngồi co người trong ghế tính toán những suy nghĩ trong lòng, con mắt đảo liên tục, thỉnh thoảng đảo qua Lý Quế Sinh. Lý Quế Sinh nghểnh cổ đứng thẳng, bởi vì ấm ức quá cho nên bất bình không phục, thế mà lại có chút khí thế bất khuất.

Mãi một lúc lâu sau, Lệ Anh Lương lại lên tiếng: "Tôi biết cậu không việc gì phải lừa tôi chuyện này, có điều thuộc hạ của Hoành Sơn Anh cũng thật sự là đã nhìn thấy Thẩm Chi Hằng còn sống."

Lý Quế Sinh đột nhiên hỏi: "Là thế thân chăng?"

"Có cần thiết không?"

"Chúng ta thấy là không cần thiết, nhưng biết đâu họ Thẩm có một tầng thân phận khác thì sao? Ngài nghĩ thử xem nếu như không có người chống lưng cho thì hắn dám công khai chửi người Nhật trên báo sao? Có lẽ người đứng đầu hắn muốn mượn danh tiếng của Thẩm Chi Hằng để tiếp tục kinh mấy tòa soạn báo kia, tiếp tục đối đầu với người Nhật."

Lệ Anh Lương nhíu mày, cảm giác Lý Quế Sinh nói không không đúng, nhưng nếu không phải là như thế thì không tài nào giải thích được chuyện Thẩm Chi Hằng chết đi sống lại. Bĩu môi rồi lại trầm mặc bao nhiêu lần, cuối cùng hắn thu môi lại nói: "Bây giờ cậu phái người ra ngoài tìm Thẩm Chi Hằng cho tôi."

Lý Quế Sinh vâng lại một tiếng, cầm ấm trà lên rồi lui ra ngoài, chốc sau thì đưa một ấm trà nóng vào. Lệ Anh Lương vẫn còn co người trong ghế xuất thần, chuông điện thoại kêu nhưng hắn đang mất hồn, cũng không có ý muốn nghe điện thoại, thế là Lý Quế Sinh suy nghĩ một chút rồi vươn tay nhấc máy: "Văn phòng Lệ hội trưởng nghe."