Như Nguyệt

Chương 11: Lần đầu gặp gỡ (2)

"Cô là con cái nhà ai, sao nữa đêm nữa hôm lại chạy ra đây để làm gì?" Thẩm Chi Hằng hỏi cô.

Mễ Lan ngồi xổm xuống, bởi vì luồng khí tanh lúc nãy đã làm cô tò mò: "Có phải anh đã bị thương và chảy rất nhiều máu rồi hay không?"

"Có người đang truy sát tôi, nên tôi không thể đến bệnh viện được, nếu như cô có lòng muốn giúp đỡ, thì cô có thể gọi cho bạn của tôi được hay không? Bạn của tôi có cách để cứu mạng của tôi."

Gương mặt nhỏ nhắn của Mễ Lan toát ra vẻ lạnh lùng, cô ngơ người.

Ngay đến mẹ ruột của mình mà cũng gọi mình là kẻ vô ơn hay là đồ sao chổi, thì cô vốn đã có suy nghĩ "bản thân mình có sống thêm nữa cũng chỉ là dư thừa". Có ai đó sẽ đem tính mạng của mình giao cho cô không?

Cô đã bao giờ động đến việc liên quan đến chuyện sống chết như thế này đâu? Bỗng nhiên lại có người xin cô cứu mạng, dường như cô có chút cảm giác vừa mừng vừa lo. Nhưng sau khi giây phút kinh ngạc đó qua đi, cô đã quyết định làm một người có đạo đức thật sự, bản thân cô chưa thể chết được, cứu gã đàn ông này trước đi đã, sau khi cứu hắn xong rồi chết cũng không muộn.

Cô hướng về phía Thẩm Chi Hằng và gục đầu nói: "Được."

"Cô có biết bệnh viện Tế Từ không?

"Tôi không biết."

"Thường thì trên mỗi cuốn danh bạ điện thoại đều có số điện thoại của bệnh viện Tế Từ, cô gọi điện cho họ, hỏi tìm một vị bác sĩ tên là Tư Đồ Uy Liêm, và bảo anh ta đến đây tìm tôi, tuyệt đối không được làm kinh động tới người khác."

"Được."

"Chuyện này nhất định phải được giữ bí mật, nếu như có người tìm đến đây trước Tư Đồ Uy Liêm thì cái mạng này của tôi cũng không thể giữ được nữa."

Mễ Lan gật đầu liên tục: "Được."

Mễ Lan không nghĩ ngợi gì nhiều mà cứ liên tục nói "Được", hành động này làm cho Thẩm Chi Hằng cảm thấy có đôi chút khó hiểu: "Cô là con cái nhà ai vậy?"

"Tôi... tôi họ Mễ."

"Người họ Mễ trong khu vực này cũng chẳng có mấy ai, lẽ nào cô là đại tiểu thư của Mễ tướng quân?"

"Anh quen biết với bố của tôi?"

Thẩm Chi Hằng nhìn về phía của cô mà cười: "Chả trách, đúng thật là hổ phụ vô khuyển nữ. Nhưng mà ban đêm ban hôm như thế này, một mình cô lại chạy ra đây để làm gì?"

Mễ Lan trầm mặc một lúc, suýt nữa thì đã nói ra sự thật, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy những chuyện đó không hề đáng để nhắc đến. Thế là cô chỉ cúi đầu xuống và trả lời lại: "Tôi không bị làm sao cả."

"Thật là không có chuyện gì hay sao, vậy thì mau quay trở về nhà đi."

"Vậy còn anh thì sao? Anh cứ nằm như thế này mãi hay sao?"

"Chân của tôi đã bị gãy mất rồi nên không thể đi được. Nhưng mà cô hãy yên tâm đi, tôi sẽ không bị làm sao đâu?"

Mễ Lan bỏ cây gậy xuống, cô đưa tay lên gỡ cúc áo, cô cởi chiếc áo khoác của mình ra. Chiếc áo khoác mỏng manh, cô lấy áo khoác để đắp lên người của Thẩm Chi Hằng.

Thẩm Chi Hằng nhìn cô ấy, hắn nhìn thấy cô để lộ ra lớp áo trong bằng len và chiếc áo sơ mi mặc bên ngoài được may bằng vải nhung, mái tóc rối bị gió thổi tung lên, làm tóc dính lên khắp mặt và bả vai, đôi mắt to long lanh, chiếc mũi thẳng và thon gọn, đôi môi mỏng mím chặt lại, đúng là một dáng vẻ vừa tao nhã vừa lạnh lùng.

Chiếc áo khoác vừa mới được đắp lên người của Thẩm Chi Hằng bị gió thổi bay lên, cô lại lấy tay ấn chặt nó xuống.