Như Nguyệt

Chương 9: Trời không tuyệt đường người

Tối ngày trập nhất (21), tháng 11, năm dân quốc thứ 25.

Mễ tướng quân có được con trai nên ông ta vô cùng vui mừng, lại nghĩ đến người vợ cả tất hạ vô nhân (không có con cái) của mình, nên đã nhanh chóng quay trở về nhà.

Lí do của chuyện hiếm có này chính là, thứ nhất, Mễ tướng quân muốn thông báo tin tốt, thứ hai là muốn để cho vợ cả và vợ lẻ thứ tám ở chung một nhà, để cho con trai của bà vợ lẻ nhận bà vợ cả làm mẹ, sau này trưởng thành rồi thì cũng có thể hiếu thảo với bà như mẹ ruột.

Ông ta vốn dĩ không có ý xấu, nhưng mà Mễ phu nhân chẳng phải là tri âm của ông ta, cho nên khi nghe thấy đề nghị ấy thì lại nghĩ rằng Mễ tướng quân muốn đưa vợ lẻ về để tranh giành địa vị mình.

Bà ta đã chịu cảnh cô đơn này đủ khổ rồi, nếu như đến cả chức danh vợ cả này cũng không giữ lại được nữa thì cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa?

Thế là bà ta đã cãi nhau với Mễ tướng quân một trận, Mễ tướng quân đánh bà ta thừa sống thiếu chết, mà bà ta cũng đã cào cấu trên mặt Mễ tướng quân đến nát như quả mướp.

Nhưng quả mướp nát này còn phải tiếp khách trong bữa tiệc, bây giờ lại trở nên như thế này, thật tức muốn ói máu, cho nên lúc sắp rời đi, ông ta đã nhẫn tâm nói sẽ bỏ bà ta, mụ già xấu xí.

Mễ phu nhân bò trên mặt đất mà gào khóc, gào khóc được một lúc, thì bà ta bỗng nhiên nghĩ đến cô con gái đang nằm giả chết ở trong phòng, mãi không chịu bước ra để bảo vệ bà ta, thật đúng là tính cách của dòng họ Mễ, đúng là đồ vô ơn bội nghĩa.

Vừa mới bò dậy thì Mễ phu nhân đã xông vào phòng của con gái, bắt Mễ Lan đang đứng trốn ở trong phòng lôi ra ngoài, bởi vì cái tính đánh đấm loạn xạ của bà ta nên những người giúp việc trong nhà này đều chỉ dám đứng nhìn từ xa, sợ hãi không dám động đậy.

Mà Mễ phu nhân thì đã nổi cơn tam bành, chưa nguôi cơn giận, bà lại đẩy con gái ra khỏi nhà, nói không cần cô nữa, bảo cô con gái chỉ biết đứng về phía của cha, nếu đã như vậy thì hãy cút đến chỗ của ông già đó mà uống rượu ăn mừng tiệc đầy tháng của em trai luôn đi!

Sau đó thì bà ta ra lệnh cho người làm trong nhà đóng chặt cửa lại không cho cô bước trở vào căn biệt thự.

Mễ Lan không hề khóc, cô không khóc không phải là vì cô có sự kiên cường hơn người mà là vì cô đã quá tuyệt vọng, cô biết rõ khóc cũng chẳng có tác dụng gì, vậy nên cô không cần phải khóc.

Không khóc, cũng không van xin, cô mặc một bộ âu phục màu xám được may bằng vải xéc, đôi chân nhỏ mang một đôi tất lông cừu không quá đầu gối, một cơn gió thổi qua đã làm cô cảm thấy lạnh đến thấu tim. Cô hít một hơi, cô đã ngửi được mùi của tuyết.

Ngoại trừ đôi mắt đã bị mù thì các giác quan còn lại của cô vô cùng nhạy cảm. Bàn tay nắm chặt cây gậy, cô hướng về cánh cổng của căn biệt thự mà bước đi. Trời tuy không tuyệt đường người, nhưng nếu không thể sống tiếp được nữa thì chắc chắn sẽ phải chết.

Bây giờ cô phải tìm một nơi không có người để nấp vào, sau đó thì đợi tuyết rơi xuống. Đêm hôm nay, tuyết nhất định sẽ rơi. Một đêm vừa có gió lại vừa có tuyết, chắc chắn có thể sẽ làm cho cô chết cóng.

Trời đã tối, bóng đèn ven đường đã bị hỏng mất mấy cái. Cô lặng lẽ ra đi, đôi giày da đã bị đông cứng giẫm lên mặt đường, cô nghe thấy tiếng gió thổi vào hai bên vách tường, và bỗng nhiên nghe thấy ở gần đó có tiếng xe và cả tiếng người. Cô lập tức xoay người nấp vào sau vách tường, cô đứng được một lúc lâu thì mới đợi được hai tên lính tuần tra đạp xe rời khỏi.

Lính tuần tra không nhìn thấy cô ấy, bởi vì đi ngược chiều gió nên chúng đạp xe thật mạnh, bọn họ đạp xe lướt qua cô và đi mất. Nhưng mãi mà cô vẫn không dám động đậy, chỉ đợi đến lúc hai tên lính tuần tra rẽ xe đi qua con đường khác thì cô mới dám bước đi.