Chiếc xe lập tức dừng lại, đợi đến lúc hắn rơi xuống đất thì lại tiếp tục lao đến, cả bánh trước lẫn bánh sau của chiếc xe đều băng ngang trên lưng của hắn. Sau đó chiếc xe dừng lại, hai bên cửa của hàng ghế sau được mở ra, hai tên sát thủ mặc đồ đen lần lượt nhảy xuống xe, trong tay bọn chúng còn mang theo cả s.úng lục và nòng s.úng giảm thanh. Hai tên sát thủ đó cùng bước đến trước mặt của Thẩm Chi Hằng, một tên nói nhỏ: "Là cái tên họ Thẩm đúng không?"
Tên còn lại thì đã mở chốt an toàn của cây súng, lên đạn và nói: "Không sai."
Hai tên sát thủ hướng s.úng xuống dưới, chĩa nòng s.úng vào người của Thẩm Chi Hằng mà bắn. Nhưng khi hai tên đó chưa kịp bóp cò thì Thẩm Chi Hằng đã chống tay trên mặt đất rồi đứng thẳng dậy.
Đầu tóc của hắn rối xù, đất dính đầy trên gương mặt và dính đầy trên vạt áo, nhưng tứ chi của hắn vẫn còn đầy đủ, trông hắn vẫn cứ như một người nguyên vẹn bình thường. Hắn bước một bước đến trước mặt hai tên sát thủ mặc đồ đen, hình như muốn nói gì đó, nhưng hai tên sát thủ mặc đồ đen kia cũng là người đã trải qua huấn luyện, nhanh chóng chĩa nòng s.úng lên đầu hắn rồi bóp cò, viên đạn bay trúng đầu làm cho hắn giật người ra phía sau, trên trán lập tức xuất hiện một cái lỗ, máu bắn ra tung tóe.
Nhưng hắn chỉ bị chao đảo một chút rồi lại đứng vững. Lần này hắn thậm chí còn nói được thành lời: "Là ai phái bọn bay đến đây?"
Hai tên sát thủ mặc đồ đen cùng lúc bước lùi về phía sau, công việc mà bọn chúng làm chính là đâm thuê chém mướn, ai ai bọn chúng cũng dám g.iết, trên đời này còn có thứ gì làm cho bọn chúng sợ được nữa? Chính xác là không có, bọn chúng vẫn luôn không biết sợ là gì, mãi cho đến giờ phút này thì bọn chúng thật sự đã gặp được một người gϊếŧ mãi không chết.
Bọn chúng lại tiếp tục cầm s.úng trong tư thế đánh bọc sườn, nhắm thẳng vào người của Thẩm Chi Hằng, lúc đó, dòng máu nóng đặc sệt chảy từ trên trán của Thẩm Chi Hằng chảy xuống, nó chảy qua hàng chân mày, dính lên mắt của hắn. Hắn đưa tay lên vuốt, vuốt ra một bàn tay bê bết máu, sau đó hai tên sát thủ mặc đồ đen nhìn thấy hắn đưa từng ngón tay bỏ vào trong miệng.
Bàn tay ướt sũng máu, một bên hắn mυ'ŧ từng ngón tay, một bên thì đưa mắt liếc qua liếc lại, liếc nhìn hai tên mặc đồ đen.
Tên sát thủ đầu tiên nổ s.úng khi nãy đã quyết định tiếp tục làm tiên phong, nhắm thẳng vào ấn đường của Thẩm Chi Hằng, hắn muốn bóp cò thêm lần nữa. Nhưng lần này, trong tay của hắn lại không có gì, luồng gió lạnh thổi qua kẽ tay, hắn giật mình phát hiện khẩu s.úng đã bị Thẩm Chi Hằng cướp mất. Thẩm Chi Hằng cầm súng chĩa thẳng vào ấn đường của hắn, lại hỏi thêm một lần nữa: "Ai là người phái bọn bay đến đây?"
Lúc này, tên sát thủ còn lại đã nổ s.úng.
Tên sát thủ đó đứng ngay bên cạnh của Thẩm Chi Hằng, trong giây phút tiếng s.úng vang lên, dường như Thẩm Chi Hằng đã dự cảm được điều này nên nhanh chóng chộp lấy nòng s.úng. Nòng s.úng chĩa lệch lên phía trên, viên đạn bay sượt qua đầu của Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng lập tức quay ngược nòng s.úng, chĩa vào yết hầu của tên sát thủ đó rồi bóp cò. Sau khi tiếng s.úng nổ vang lên, tên sát thủ ngã gục xuống đất. Và nòng súng lại tiếp tục chĩa vào tên sát thủ còn lại, Thẩm Chi Hằng đột nhiên quát lên: "Là ai? Không nói thì ông đây sẽ g.iết mày ch.ết!"
Tên đó vẫn cứ trợn mắt nhìn Thẩm Chi Hằng, nhìn thấy m.áu trên trán cùng với não bị chảy ra bên ngoài, thấy hắn bị thương nặng đến như vậy rồi mà vẫn không ch.ết, không những không ch.ết mà còn có thể nói chuyện, và còn có thể g.iết người. Tên sát thủ mặc đồ đen đó đã g.iết vô số người, g.iết đến đêm hôm nay thì hắn đã thật sự gặp phải quỷ sống.
Hắn rất sợ, thậm chí đã quên luôn chuyện vẫn còn một tên viện binh ở phía sau lưng.
Tên tài xế chĩa ra một cây s.úng trung liên từ sau cửa xe, nhằm về phía hai người bọn họ mà nổ đạn. Bởi vì không có nòng giảm thanh cho nên tiếng s.úng nổ giống như tiếng sấm rền, viên đạn bắn xuyên qua cả tên mặc đồ đen và Thẩm Chi Hằng, sau khi Thẩm Chi Hằng vào tên mặc đồ đen đều đã ngã gục xuống đất thì tên tài xế mới thu s.úng lại, quay đầu xe, sau đó lại chạy xe cán qua thi thể của Thẩm Chi Hằng thêm một lần nữa, tiếp đó thì bỏ trốn mất dạng sau tiếng còi của xe tuần tra trong đêm.