Như Nguyệt

Chương 1: Tiết Tử

Thẩm Chi Hằng có thể xem như là một người tốt, hơn nữa còn là một người tốt đẹp trai.

Hắn hào hoa phong nhã, nếu mà nói trẻ thì tầm hai mấy, nói lớn thì tầm ngoài ba mươi, tóm lại là đang ở thời vàng son của cuộc đời. Tướng tá lại đẹp mắt: dáng người cao ráo khôi ngô, trông như một chiếc giá treo đồ (ý nói mặc gì cũng đẹp), ăn mặc thì cầu kì, suốt ngày mặc đồ âu mang giày da, bất cứ lúc nào cũng có thể đứng sau tủ kính giả làm ma nơ canh.

Hình tượng bản thân của hắn đã tốt đẹp như vậy, tài sản lại còn dồi dào. Lai lịch của con người này có chút thần bí, dù sao thì ở khắp vùng Bình Tân (Bắc Bình + Thiên Tân) này, ban đầu hắn dựa vào việc đầu tư vào các tòa soạn mà phất lên, sau khi trở nên giàu có hắn lại tiếp tục đầu tư khắp nơi, tiền đẻ ra tiền, hắn nhanh chóng trở thành người giàu có tiếng ở vùng Thiên Tân.

Ngoài giàu có và phong độ ra thì hắn còn thường xuyên đăng thơ văn lên báo, tuy có người nói những bài văn bài thơ đó đều là do người khác viết hộ, nhưng thiết nghĩ vấn đề này cũng không cần phải đào sâu làm gì, chỉ cần người ta biết rằng hắn - Thẩm Chi Hằng là người vừa có tài vừa có tiền, vừa có tiền lại vừa đẹp trai, như vậy là đủ rồi.

Bây giờ hắn vừa có tiền vừa nhàn rỗi, lại còn là đại cổ đông của mấy tòa soạn lớn, trong mấy tòa soạn lớn đó có hai cái nằm trong Tô giới, được đám bạn bè người Anh, Pháp, Mĩ của hắn bảo hộ, lại cậy được mấy đại ca của Thanh bang chống lưng cho, tòa soạn chẳng phải kiêng sợ gì cả, tin gì cũng dám đăng, người nào cũng dám mắng, năm nay còn đắc tội với cả người Nhật Bản. Người Nhật cũng chẳng biết sao hắn lại thần thông quảng đại đến thế, có thể điều tra đến tường tận rõ ràng bí mật chính trị của bọn họ, rồi sau đó cũng chẳng thèm đem bí mật đó đi đàm phán với bọn họ một chút đã đăng thẳng lên báo, khiến cho dư luận xôn xao, còn dẫn đến mấy cuộc biểu tình của học sinh;

Cũng vì không nắm rõ được lai lịch của hắn nên người Nhật cũng không dám trở mặt ngay mà ném cho hắn vài ánh mắt, ý đồ muốn dùng lợi ích và tình cảm để làm hắn động lòng, ai mà biết Thẩm Chi Hằng là một tên mặt lạnh không thiếu tiền, không mảy may có tí động lòng nào cả. Việc này khiến cho vị cơ quan trưởng (1) Hoành Sơn Anh của Nhật tức điên lên, nghĩ mình đang chơi trò yêu đơn phương, đã thế lại còn bị từ chối, thật là mất hết cả mặt mũi.

Cơ quan trưởng tức lên là lại muốn g.iết phăng Thẩm Chi Hằng. Thật ra Thẩm Chi Hằng cũng liệu được cơ quan trưởng có thể sẽ muốn gϊếŧ hắn đấy, nhưng mấy năm nay cuộc đời hắn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, thuận lợi đến mức hắn lạc quan một cách mù quáng, không coi cái ý đồ muốn gϊếŧ mình của cơ quan trưởng ra gì cả. Thậm chí trong khi cơ quan trưởng đang động sát tâm hắn vẫn không thèm để ý mà xuất hiện công khai, chiếu theo lệ cũ của các năm trước đi làm từ thiện, phát cho đám ăn mày trong vùng mỗi người một cái áo bông và 5 hào.

Dân chúng đều nghĩ rằng Thẩm Chi Hằng là người tốt, về điểm này thì Thẩm Chi Hằng và dân chúng coi như là đứng chung chiến tuyến. Hắn cũng thấy bản thân mình không đến nỗi nào, ít nhất là cũng gánh được cái chữ “tốt” đấy, chỉ là có một vấn đề mãi vẫn chưa giải quyết được: hắn không biết bản thân mình có còn được tính là người hay không?

May mà đây cũng không phải vấn đề quá quan trọng, dù sao thì hắn trông giống người hơn bất cứ người nào, phút chốc cũng không đến nỗi bị xem là yêu quái rồi bị đem đi gϊếŧ hay là hỏa thiêu. Huống hồ vấn đề này chưa hẳn là không giải quyết được, mười năm nay Thẩm Chi Hằng làm người rất thuận lợi, tin rằng bản thân có thể tìm ra đáp án, cho bản thân mình một lời giải thích.

Tiếc là đêm nay, Thẩm tiên sinh - người vô cùng tự tin, trên đường về nhà đã bị sát thủ bắn nổ đầu rồi lại bị xe hơi cán nát bét.

Thẩm tiên sinh khóc không ra nước mắt, suýt nữa thì đau quá chết đi.

---

*Chú thích:

(1): Trong chiến tranh Trung-Nhật, khi quân Nhật chiếm được một khu vực của Trung Quốc sẽ thành lập một cơ quan để kiểm soát quản lí khu vực đấy, người đứng đầu cơ quan này gọi là cơ quan trưởng.