Xuyên Nhanh Chinh Phục Nam Phụ Tiểu Thuyết

Chương 10

Đêm khuya, cô cảm thấy có hơi đói bụng, cô nghĩ thần hai người họ liệu không biết có trở về không, nếu có thì ắt hẳn nam thần và anh trai cũng sẽ rất đói bụng. Để không đánh thức dì Vương cô nhẹ nhàng xuống bếp lấy từ trong tủ ra một tô nguyên liệu nấu ra một nồi mì hoành thánh. Đang định bỏ thêm chút gia vị thì sau lưng truyền đến giọng nói:"Có thể cho anh một tô không?"

Diệp Cảnh Huy đang đứng sau rất gần với cô, gần đến mức cô có thể ngửi thấy được mùi xạ hương trên người của anh. Dù có hơi mệt mỏi nhưng giọng nói ấm áp và nụ cười nhẹ trên môi thôi cũng đủ khiến cô trái tim cô như muốn loạn nhịp, có chút bối rối:

"Được..được ạ, anh cứ ngồi vào bàn đi em sẽ làm cho anh và anh trai mỗi người một tô ạ"

Anh đáp lời cô:

"Để anh giúp em"

Cuối cùng cô đã làm xong ba tô mì hoành thánh, anh đã giúp cô mang ra bàn ăn. Ba người cùng ngồi vào bàn ăn, Mộc Ảnh Quân vừa thưởng thức một miếng, anh vội khen:

"Lâu rồi mới được ăn lại món em nấu, thật sự rất ngon đó tiểu Khê"

Cô nở nụ cười tươi, ánh mắt âm thầm liếc nhìn nam thần, anh ấy đang ăn, dáng vẻ có hơi gấp gáp hơn thường ngày là vì đói bụng sao?

"Rất ngon, thực sự đã lâu lắm rồi anh đã không cảm nhận được lại hương vị này, rất giống với hương vị mì mà mẹ anh đã từng làm"

Anh ấy nói vậy, tuy khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như thường ngày nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy cô cảm nhận được chút nỗi buồn, đơn độc tựa như ánh trăng tĩnh mịch.

Đúng vậy cảm giác một mình phải một chiến đấu với cuộc sống ấy làm sao cô quên được chứ, dù có đôi lúc mệt cũng phải tự dặn lòng phải mạnh mẽ, không được bỏ cuộc đã đủ khiến cô khó khăn lắm rồi còn anh ấy một mình phải gánh vác trên vai cả Diệp thị, anh ấy liệu có mệt mỏi không.

Dùng bữa xong Tô Hiểu An đi nhanh lên phòng lấy ít băng gạc và thuốc mỡ,cô chạy đến gõ cửa phòng anh trai.

Anh vừa mở cửa phòng, cô đã kéo tay anh vào phòng. Anh chỉ khẽ thở dài, xoa đầu cô:

"Vẫn bị em phát hiện ra"

"Anh kéo tay áo lên đi để em xem thử, lúc nãy em thấy hai người lúc ăn cánh tay có hơi chút không được tự nhiên, ngoài ra còn một số nơi khác xuất hiện vết bầm tím nơi người, đằng sau lớp áo nên em đã đoán được phần nào hai người bị thương rồi"

Cô thấy anh kéo ống tay lên xuất hiện vài vết bầm lớn, không khỏi đau lòng, vừa bôi thuốc mỡ cho anh vừa rưng rưng nước mắt.

Mộc Ảnh Quân nhìn thấy vậy anh nhẹ nhàng an ủi:

"Không sao mà Hiểu Khê, chỉ là lúc nãy anh với cậu ấy đi xử lí ít công việc gặp chút chuyện,không may gặp chút sự cố nên xảy ra ít xô xát, cũng may Cảnh Huy đỡ cho anh nên anh chỉ bị thương nhẹ thôi cũng đã đến bệnh viện kiểm tra rồi mà không sao đâu"

"Em sẽ không hỏi anh đi đâu, làm gì chỉ là về sau phải chú ý an toàn,nếu anh bị thương đừng che dấu hãy nói cho em biết có được không?"

"Được".

Rồi cô đi đến trước cửa phòng Diệp Cảnh Huy, cô biết rằng sẽ ngại ngùng biết bao nếu khuya như vậy mà còn vào phòng của anh nên chỉ treo trước cửa phòng ít băng gạc, thuốc sát khuẩn gõ nhẹ một cái rồi nấp sau một góc tường. Chỉ sau khi xác nhận anh đã lấy chúng cô mới yên tâm trở về phòng. Cô ngồi vào bàn học tiếp tục học chỉ đến khi gần sáng cô mới đi ngủ.

Buổi sáng, trước khi đi học nhưng cũng không quên dặn dò anh trai rằng phải bôi thuốc mỡ đầy đủ. Hôm nay, đến lớp mọi người vẫn còn bàn tán xôn xao tiết mục biểu diễn của Hân Nghiên hôm qua đa số đều là lời khen có cánh.

Đến giờ trưa lúc ngồi ăn cơm ở căng-tin cùng Hân Nghiên, Thời Lan, Hạ Chiếu, cô lấy hết can đảm nói:

"Gần đây tớ có yêu một người vì để anh trai không lo lắng chuyện tớ yêu đương sẽ ảnh hưởng đến học hành, thi cử cho đại học sắp diễn ra,nên tớ không muốn để anh ấy biết chuyện tớ đang hẹn hò nên muốn nhờ các cậu giúp tớ nếu không may anh ấy có hỏi có thể nói với anh ấy rằng tớ đi có học thêm một khoá lớp học ban đêm để nâng cao kiến thức có được không?"

Ba người bọn họ vừa nghe xong kinh ngạc nhìn về cô.

Hạ Chiếu nói:

"Hẹn..hẹn hò sao, mình không nghe nhầm chứ tiểu Khê và còn người đó là ai,bao nhiêu tuổi , có học trường chúng ta không, sao trước giờ chưa từng nghe qua cậu nhắc tới vậy, rốt cuộc là ai có thể khiến cậu rung động đến mức lén lút hẹn hò như vậy?"

Cô bối rối đáp :

"Là..là bạn của anh trai tớ, một người bạn rất thân thiết, có thể nói là tụi mình là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, anh ấy còn là người rất tốt có trái tim rất ấm áp,tớ đã yêu thích anh ấy từ khi còn nhỏ, khó khăn lắm anh ấy mới chấp nhận lời tỏ tình của tớ vậy nên xin các cậu hãy giúp đỡ tớ che dấu tốt chuyện này"

Cô vừa nói vừa ngượng ngùng lại có chút bội phục tài năng bịa chuyện của bản thân, nhưng đây là cách duy nhất giúp cô che dấu được anh trai để có thể thuận lợi điều tra về bọn chúng.

Thời Lan lên tiếng

"Không thể tin được thì ra mấy năm nay dù bao nhiêu nam sinh tỏ tình cậu chưa từng quan tâm là vì cậu đã có người trong lòng, Hiểu Khê à cậu yên tâm tụi mình nhất định sẽ giúp cậu"

Phương Hân Nghiên nắm lấy tay cô:

" Hiểu Khê à dù có chuyện gì bọn tớ đều sẽ giúp cậu, nên nếu có xảy ra chuyện gì cứ liên lạc với bọn tớ bất cứ lúc nào"

Hai người còn lại nghe xong cũng nhìn về phía cô gật gật đầu tán thành.

"Tớ thật sự rất cảm ơn"

Cô thầm vui trong lòng, cuối cùng cũng xong bước đầu tiên, bây giờ việc cô cần làm là tìm cách để xin làm thêm tại Mặt Trăng Bạc.