Xuyên Nhanh Chinh Phục Nam Phụ Tiểu Thuyết

Chưong 4

Tô Hiểu An ngồi trong xe nhìn từ xa , xuất hiện một căn biệt thự rộng lớn, cô thầm đoán đây có lẽ chính Diệp gia. Trước mắt cô chính là một cánh cổng lớn với hai vệ sĩ đứng hai bên. Khi chiếc xe vừa vào sân, cảnh tượng hiện ra trước mắt cô chính là một căn biệt thự vô cùng rộng lớn, đối diện đó là một khu vườn, được trang trí theo phong cách kiểu Pháp. Xung quanh biệt thự có rất nhiều vệ sĩ cảnh gác ở các khu vực. Khi xe dừng lại, cô cùng anh trai bước xuống xe, có một người phụ nữ khoảng 50 tuổi vội ra đón tiếp. Cả hai thấy vậy cũng lịch sự chào hỏi

" Cậu chủ đang đợi hai vị mời vào"

"Vâng"

Bước vào căn nhà, Tô Hiểu An không khỏi choáng ngợp với không gian nội thất vô cùng sang trọng, rực rỡ như một toà lâu đài. Cửa biệt thự vừa mở ra,xuất hiện trước mắt cô là một chàng trai dáng người cao như một người mẫu, khuôn mặt đẹp tựa như tạc tượng, mặc một bộ vest vô cùng lịch lãm, đang từ từ lại gần chỗ mình khiến cô cảm thấy rối bời, mặt có chút ửng hồng trái tim như muốn loạn nhịp, vội vàng chạy núp sau lưng anh trai.

Lòng cô lúc này biết bao cảm xúc lẫn lộn, vừa vui mừng vì gặp được nam thần trong truyện cô hằng ngưỡng mộ Diệp Cảnh Huy, cũng lo lắng khi phải đứng đối diện nhìn anh

Chàng trai iền nở nụ cười rồi cất tiếng.

"Cuối cùng hai người cũng tới rồi"

"Làm cậu chờ lâu rồi do trên đường tôi bị kẹt xe nên đến hơi trễ"

Diệp Cảnh Huy anh bỗng nhìn về phía Tô Hiểu An ,giọng nói đầy trầm ấm

" Cô bé đáng yêu này, em là Mộc Khê sao, hình như em có phải có chút sợ anh thì phải?"

Cô sau đó lấy hết can đảm tư sau lưng anh trai rồi bước ra , nhưng tay vẫn hơi run sợ nắm lấy ống tay áo anh trai, rồi nhìn vào ánh mắt Diệp Cảnh Huy và vội giải thích:

"Em.. chỉ là..em lần đầu đến nhà anh, hơn nữa lại đứng đối diện anh thế này nên em có phần ngại thôi ạ"

" Không sao, vì anh xuất hiện hơi đột ngột khiến em sợ hãi rồi.Bây giờ trời cũng tối rồi dì Trương nhờ dì dẫn hai người đến phòng cất đồ giúp con"

"Vâng , thưa cậu chủ."

Sau khi vào trong căn phòng, cô quan sát được đó là một căn phòng vô cùng xinh đẹp, rộng rãi, đứng từ phòng nhìn ra cửa sổ có thể thấy được cảnh sắc khu vườn và cả ngàn vì sao đang toả sáng trên bều trời đêm.

Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, cô ngồi nghỉ ngơi, lòng không khỏi ngượng ngùng khi nhớ lại cảnh tượng lúc nãy. Rồi chợt có tiếng gõ cửa:" Tiểu thư Mộc Khê, cậu chủ nhờ tôi kêu cô xuống dùng bữa"

" Dạ vâng dì Trương con sẽ xuống ngày"

Nói rồi cô hít thở sâu, trấn an tinh thần đi xuống phòng ăn dùng bữa.

Khi xuống đến nơi, cô thấy anh trai và nam thần Diệp Cảnh Huy đều đã ngồi vào bàn, đang chờ đợi mình,trước mắt cô đầy những món ăn xa xỉ và đẹp mắt. Cô cũng từ từ ngồi, trong đầu cô không khỏi nhớ lại những ngày tháng trước đây, khi bản thân còn là Tô Hiểu An vừa học vừa đi làm từ khi lên trung học, nhiều lúc còn bị mẹ kế lấy tiền đi đánh bài, mỗi ngày có cơm ăn đủ bữa đã khó chứ đừng nói đến những món ăn xa xỉ. Bây giờ có thể ngồi đây, thưởng thức những món ăn vừa mềm vừa ngon như muốn hòa tan trong miệng, giống như món ăn mẹ cô nấu lúc cô còn nhỏ, nước mắt hơi rưng rưng nhưng vẫn cố kìm nén.

Diệp Cảnh Huy đột nhiên nhìn cô rồi hỏi:

"Hiểu Khê, em sao vậy, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không?"

Anh trai cô cũng nhìn sang cô vẻ mặt lo lắng rồi lên tiếng:

" Hay tim em có chỗ nào không khoẻ sao, có cần anh gọi bác sĩ không?"

Cô nở nụ cười, nhẹ nhàng trả lời

" Không sao, chỉ là mâý tuần vừa qua ở bệnh viện, bây giờ em mới được ăn cơm nhà nên em có chút xúc động ấy mà, mọi người cứ ăn đi đừng lo cho em"

Diệp cảnh Huy nghe vậy liền nói:

"Nếu đã vậy, em ăn nhiều vào, nếu em có thích món gì cứ nói dì Trương, dì ấy sẽ nấu cho em"

"Dạ được"

Dùng bữa xong, cô thấy Diệp Cảnh Huy đã về phòng xử lí công việc, còn anh trai sau khi nhận được điện thoại đã xoa đầu cô rồi dặn dò:

"Anh đi xử lí công việc gấp một lát nữa sẽ về, em nhớ ở nhà uống thuốc đúng giờ rồi nghỉ ngơi sớm"

"Dạ được anh cũng nhớ chú ý an toàn nha anh"

"Được"

Nói xong anh liền rời đi.

Sau đó cô cũng trở về phòng mình ôn bài chuẩn bị cho kì thi đại học.

Đến khi trời đã khuya cô học xong nhưng vẫn chưa nghe thấy tiếng Mộc Ảnh Quân trở về, cô lo lắng không ngủ được quyết định đi xuống vườn đi dạo, vừa đợi anh trai.

Tiến vào vườn, không gian yên tĩnh, cơn gió thổi qua làm cho mùi hương thơm của hoa bay nhẹ trong không khí, thơm nhẹ dịu.Cô tiến lại gần chỗ loài góc vườn thấy vài khóm hoa rất đẹp, hình giống những chiếc chuông nhỏ xinh, hương thơm nhẹ dịu, cô thích thú lại gần sờ thử. Bất thình lình, đằng sau lưng có tiếng nói vang lên khiến cô hơi giật mình:

" Đó là hoa bluebells hay còn gọi là hoa chuông xanh"