Sau Khi Bị Bắt Cóc, Tôi Nổi Tiếng Khắp Tinh Tế

Chương 14: Đi ăn cơm thôi.

Những người còn lại nhanh chóng phản ứng, người rút súng bắn, người dùng quyền cước, khung cảnh ngay lập tức nồng nặc mùi thuốc súng, Thiên Ý Dĩ vừa né tránh vừa nhanh chóng vặn cánh tay một gã đàn ông, cô dùng sức vào năm ngón tay, tiếng “rắc rắc” vang lên, cánh tay gã ta đã bị bẻ gãy.

“A a a a a!”

Tiếng hét chói tai vang vọng khắp toàn bộ khu rừng nhỏ.

Chỉ trong chớp mắt ba tên đồng bọn ngã xuống, còn lại một gã đàn ông mắng một câu “chết tiệt!”, vội vàng nhắm họng súng về phía cô gái rồi bóp cò.

Nhưng mà cô gái này dường như đã dự đoán được, vậy mà có thể tránh né viên đạn đang bay đến, ngay sau đó nắm đấm của cô nện thẳng vào mặt gã ta, khó mà biết được có bị nứt xương hay không, gã trừng to mắt khϊếp sợ rồi ngã thẳng xuống.

Khi phát hiện vẫn còn một tên còn sống, Thiên Ý Dĩ lập tức cầm súng bắn vài phát, tiếng “bằng bằng” vang lên kinh động đến đám chim chóc bay loạn trong rừng.

Dị năng có thể tiết kiệm được chút nào thì càng tốt, Thiên Ý Dĩ liên tiếp bắn vài viên đạn vào từng thi thể, sau đó đi đến cướp đoạt đồ vật trên người bọn chúng.

Cũng không biết mấy người này đến đây làm nhiệm vụ gì, mà trên người bọn họ lại mang theo đến 3 vạn tinh tệ, quá tốt rồi, có số tiền này mọi người đều sẽ có cơm ăn.

Trên người bọn họ còn có thiết bị liên lạc, nhưng Thiên Ý Dĩ lo lắng trên thiết bị sẽ có định vị nên cô không cầm đi.

Trên đường thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua lại, nhưng khi nghe thấy tiếng súng bọn họ đó cũng không hề ngạc nhiên hay có bất kỳ phản ứng gì.

Thiên Ý Dĩ nhanh chóng kéo cửa xe ra rồi lên xe: “Đi!”

Tất cả mọi người ở ghế sau đều trợn há hốc mồm nhìn Thiên Ý Dĩ vô cảm lau đi vết máu tươi trên mặt, yết hầu nhịn không được mà lên xuống nuốt nước miếng, bọn họ thật sự khó có thể tưởng tượng được nắm tay nho nhỏ này sao có thể hạ gục được vài gã đàn ông lực lưỡng nặng hơn 100 kg.

Huống hồ, từ đầu đến cuối cô gái này chỉ mất chưa đến năm phút để xử lý tất cả, đây là khái niệm gì ?

Nếu không phải đã từng nhìn thấy cảnh đối phương mỗi tay xách theo một cây súng ống nặng mấy chục cân thì đánh chết bọn họ cũng không tin một nữ sinh nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy lại có sức mạnh lớn đến thế.

Trong bảng tin quân đội Liên Bang cũng không có thông tin nào phóng đại như vậy!

Mà người trước mặt này còn là một nữ sinh xinh đẹp nhỏ nhắn chỉ mới mười mấy tuổi.

“Đến lúc ăn cơm rồi!” Hana giẫm chân ga điều khiển chiếc xe chạy về phía thị trấn nhỏ ở phía trước.

Trong doanh địa có rất nhiều người bỏ trốn, dù cho có muốn truy nã nhóm người các cô thì trong thời gian ngắn chưa chắc tập hợp đủ ảnh chụp về mỗi người bọn cô, Thiên Ý Dĩ nhắc nhở mọi người không cần phải rụt rè, cứ thoải mái như đi dạo phố bình thường là được.

Hiện tại trong tay các cô có súng, hoàn toàn có thể “đυ.c nước béo cò” ngụy trang thành phần tử vũ trang, nhưng nếu lén lút thấp tha thấp thỏm lo lắng nhìn dáo dác xung quanh thì chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ mà bắt đi, biện pháp tốt nhất bây giờ là ngụy trang để hòa nhập với hoàn cảnh xung quanh.

Thị trấn nhỏ này rất tồi tàn, có lẽ là do chiến tranh liên tục nên tìm không thấy ngôi nhà nào tốt, cửa hàng tiện lợi cũng chỉ là một căn phòng nhỏ rách nát, nhưng rất may là có nhiều thứ để ăn.

Thiên Ý Dĩ đưa 1 vạn tinh tệ cho Hana đi mua đồ, bản thân thì đi đến nhà thuốc gần đây mua một số dụng cụ phẫu thuật và thuốc, cánh tay của cô đã chảy rất nhiều máu, nếu không nhanh lấy viên đạn ra thì sẽ bị nhiễm trùng.

May mắn là nơi đây thường xuyên có người bị thương do súng đạn, ông chủ cũng không tò mò vì sao Thiên Ý Dĩ lại mua nhiều vậy, chỉ nhìn thấy cô là một nữ sinh nên xảo quyệt lén phối thêm một số loại thuốc vô dụng vào, còn nói nếu cô không mua hết số thuốc này thì ông ta sẽ không bán thuốc chống viêm cho cô.

Thiên Ý Dĩ không nói nhiều mà dùng một quyền đấm vỡ tủ kính, rồi cầm đi gần hết thuốc cầm máu hạ sốt trong ánh mắt hoảng sợ của ông chủ tiệm thuốc.

Bản thân cô muốn đàng hoàng mua thuốc mà ông ta không cần, cứ cố cấp chơi trò lưu manh như vậy thì đừng bán buôn gì nữa.

Khi Thiên Ý Dĩ quay trở lại xe thì Hana đã mua vài túi lớn đồ ăn và quần áo, hơn nữa còn thuê một căn nhà nhỏ cho bọn họ nghỉ ngơi.

Nhóm người bọn họ trông rất chật vật, người thì gãy tay, người thì gãy chân, quần áo mặc trên người đã rách nát từ lâu, nhưng may mắn rằng nơi này là Hoang tinh, bọn họ càng chật vật thì chứng tỏ vừa mới trải qua một hồi sống chết với nhau, đây mới là chuyện bình thường ở đây.

Nhưng tuyệt đối không được tỏ vẻ hoảng loạn, một khi biểu hiện ra ngoài thì chắc chắn những thế lực khác sẽ cho rằng bọn họ bây giờ rất nhỏ yếu, chỉ cần tốn chút sức lực là có thể lấy được nội tạng dễ dàng từ các cô.