Sau Khi Bị Bắt Cóc, Tôi Nổi Tiếng Khắp Tinh Tế

Chương 12: Đói bụng

Mắt thấy bọn vệ binh truy đuổi trong chốc lát không thể đuổi kịp tới, Thiên Ý Dĩ quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của cựu quân nhân, thật là làm khó người này rồi, anh ta đã mấy ngày mấy đêm không được ăn gì, còn phải tiêu hao tinh thần lực quá mức như vậy, phải biết rằng nếu sử dụng tinh thần lực quá mức thì sẽ biến thành kẻ ngốc đấy.

Nhưng bây giờ bọn họ cũng không còn biện pháp nào cả, cũng không thể bị nhốt ở đó chờ cắt thận được, huống hồ Thiên Ý Dĩ đã cho nổ tung doanh địa của người ta rồi, lão đại nơi đó chắc chắn đã tức đến mức không thể cầm đao chém gϊếŧ các cô, nếu như bị bắt lại chỉ e rằng đến giọt máu cuối cùng cũng bị rút cạn.

“Mọi người không cần nghiêm túc như vậy, không phải chúng ta đã thoát khỏi đó rồi sao?” Hana dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với mọi người.

Trong xe rất yên tĩnh, bầu không khí nặng nề đến mức quỷ dị, những người khác đều lau mồ hôi lạnh trên đầu, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám, bọn họ đã trốn ra khỏi chỗ đó, nhưng Hoang tinh khắp nơi đều là thủ lĩnh cường đạo, hơn nữa còn không có phi thuyền chở bọn họ về nhà, ai biết được bọn họ có thể bị bắt trở về nữa hay không.

Nhớ đến những thi thể bị ngâm trong nhà lao nước, mọi người chỉ cảm thấy dạ dày quay cuồng một trận, nhưng bên trong lại không có thứ gì để nôn ra, lúc này bọn họ chỉ còn cách đi theo nhóm của Thiên Ý Dĩ, vì cả đám biết rằng dựa vào sức lực của bản thân để chạy thoát khỏi Hoang tinh là một chuyện mơ mộng đến cỡ nào.

Tuy rằng bọn họ không biết thân phận của mấy người Thiên Ý Dĩ, nhưng khi nhìn thấy dị năng giả tinh thần lực cấp cao ngồi ở phía trước là biết không giống người thường, ở tuổi đó mà tinh thần lực đã đạt cấp năm thì đã là thiên tài trong thiên tài rồi, vì vậy có thể thấy được mấy người này chắc chắn không phải người bình thường.

“Tôi…tôi có thể thay đổi sóng điện từ của thiết bị, chỉ cần cho tôi một cái thiết bị điện tử, tôi có thể gửi đi tín hiệu cầu cứu cho chính phủ Liên Bang, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ đến đây cứu chúng ta!” Một nam sinh ngồi ở ghế sau yếu ớt giơ lên cánh tay.

Khi nghe thấy ý kiến này, Hana chỉ nhếch khóe miệng lên như thể cô ấy không biết phải đáp lại lời đề nghị ấu trĩ này thế nào.

Thiên Ý Dĩ cũng nhắm mắt nghĩ ngơi, tuy trong ký ức của nguyên chủ thì thông tin về chính phủ Liên Bang đều là những chuyện tích cực, nhưng phàm là người có đầu óc đều biết cái gọi là chính phủ đó sẽ không vì vài người bọn họ mà phái quân đội đến Hoang tinh cứu người đâu.

Mỗi ngày ở Hoang tinh đều có chiến tranh và những người ở đây thích làm theo ý mình, nhưng một khi chính phủ Liên Bang can thiệp, những người này sẽ liên hợp chống lại thế lực bên ngoài và đây cũng là lý do vì sao từ trước tới nay Liên Bang vẫn luôn không thể làm gì được tinh cầu này.

Hơn nữa Liên Bang cũng không phải là một tổ chức vĩ đại gì, mà là do các chính quyền của nhiều tinh cầu liên kết tạo thành, chuyện lớn như tấn công Hoang tinh này, chờ đến khi bọn họ mở cuộc họp rồi thảo luận xong thì chắc vài người các cô đã bị bắt trở về cắt thận mất rồi.

Cho nên, nếu bọn họ muốn thoát khỏi Hoang tinh chỉ còn cách dựa vào sức lực bản thân mà thôi.

“Phía trước có hai doanh địa đang giao chiến với nhau, tất cả ngồi yên.” Hana nhìn thẳng vào màn đêm ở phía trước.

Không cần Hana nói, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng đạn pháo nổ “ầm ầm ầm” ở phía xa, tinh cầu của bọn họ ngày thường đều rất an toàn, trên đường phố cũng không có cảnh ẩu đả đánh nhau, tình huống này chính là cảnh tượng kí©ɧ ŧɧí©ɧ và mạo hiểm nhất trong cuộc đời bọn họ, chỉ sợ đời này đến chết cũng không quên được.

Thiên Ý Dĩ chầm chậm phóng ra tinh thần lực, đám truy binh phía sau kia thật kiên trì bám riết không tha, vậy mà vẫn còn đuổi theo, nhưng chỉ cần các cô xuyên qua được khu vực đang chiến tranh này thì không cần phải lo lắng nữa, dù sao thì cuộc chiến giữa hai thế lực này chắc chắn sẽ không cho phép thế lực thứ ba mang theo số lượng lớn vũ khí xuất hiện trên chiến trường của bọn họ.

Âm thanh lửa đạn ngày càng gần, cho đến khi một ngọn lửa lớn xuất hiện trước mặt bọn họ và mặt đất trở nên gồ ghề lồi lõm, dường như ngay sau đó sẽ xuất hiện một viên đạn lạc bay đến làm nổ tung xe của bọn họ.

Nhưng kỹ thuật lái xe của Hana rất tốt và khả năng dự đoán tinh thần lực của cô ấy rất cao, cô ấy đã điều khiển chiếc xe tránh thoát từng viên đạn lạc đang bay đến, dù vậy chiếc xe vẫn xóc nảy dữ dội, ai cũng không biết tiếp theo chiếc xe sẽ tiếp đất ở đâu.

Xung quanh đều vang lên tiếng đạn pháo nổ tung, giống như nó dừng ngay ở trên đỉnh đầu bọn họ, tâm hồn mỗi người theo đó mà lúc lên lúc xuống muốn bay ra ngoài.

Khoảng cách 300 mét dài như thể một ngày bằng một năm, đến khi rời xa chiến trường, âm thanh lửa đạn cũng dần biến mất tại phía sau, mọi người ngồi nằm la liệt giống như đã trải qua một đại nạn, tim vẫn đập “bùm bùm” trong ngực, thậm chí bọn họ không dám tin rằng bản thân đã thật sự trốn thoát?!

Đây giống như một giấc mộng, chỉ sợ rằng một khi thức dậy bọn họ vẫn đang bị giam giữ tại nhà lao nước đó, mỗi ngày không khác gì súc vật đi tranh đoạt từng viên phân cừu mà ăn.

Bên trong xe rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh móng tay gõ lên tay lái vang lên.

Thiên Ý Dĩ khẽ mở mắt ra, im lặng không nói gì, đầu ngón tay cũng gõ lên khẩu súng: [Cô cảm thấy bọn họ có thể chạy thoát sao?]

Đôi mắt Hana vẫn nhìn thẳng về phía trước, trên khuôn mặt không có cảm xúc gì, giống như vẫn đang nghiêm túc lái xe, nhưng đầu ngón tay vẫn không ngừng gõ lên tay lái: [Người càng nhiều thì mục tiêu càng lớn, nếu mang theo những người này chúng ta sẽ chỉ càng dễ bị bại lộ mà thôi, đến lúc đó ai cũng đừng nghĩ rời khỏi chỗ này.]

Thiên Ý Dĩ khẽ nhíu mày, đầu ngón tay tiếp tục gõ: [Cô nói đúng, nhưng có lẽ chúng ta vẫn còn phương án giải quyết khác.]

Mang theo những người này đúng là rất dễ bị bại lộ, Thiên Ý Dĩ cũng không phải thánh mẫu hy sinh thân mình vì người khác, nhưng chỉ dưới tình huống không liên lụy bản thân, cô nhất định sẽ tận lực giúp đỡ, nếu không những người này chỉ còn đường chết mà thôi.

[Bốn tiếng nữa chúng ta sẽ đến thị trấn, một khi xuất hiện nhiều gương mặt xa lạ chắc chắn sẽ khiến cho những phần tử vũ trang cảnh giác, cô suy nghĩ xem chúng ta phải làm sao đây?]

Hana tiếp tục gõ ngón tay lên vô lăng.

Trong xe rất yên tĩnh, mỗi người đều mệt mỏi dựa vào xe nghỉ ngơi, dường như chỉ có giờ phút này mới thực sự dám nhắm mắt lại, mà không phải sợ hãi nửa đêm đột nhiên bị kéo ra ngoài mổ bụng lấy nội tạng.

Thiên Ý Dĩ nhướng mày, đầu ngón tay tiếp tục gõ: [Chúng ta cũng là phần tử vũ trang.]

Mỗi ngày ở Hoang tinh có rất nhiều người đến người đi, người nào hoảng loạn chọn đường để chạy trốn thì chắc chắn là con tin, mà ngược lại người có dáng vẻ thoải mái phóng khoáng thì lại không bị người khác để mắt tới.

Hana không tiếp tục gõ trên tay lái nữa chỉ là cười cười nhún vai không nói gì.

“Tôi cảm thấy tôi cần phải ăn cơm.” Cữu quân quân đột nhiên lên tiếng phát biểu ý kiến.

Thiên Ý Dĩ gật đầu rất tán thành ý kiến này: “Tôi cũng vậy.”

Nhu cầu cấp thiết nhất hiện tại của Thiên Ý Dĩ là bổ sung thể lực, nếu không khi dị năng tiêu hao quá mức thì cô cũng xách không nổi một khẩu súng.

Đối diện với tầm mắt sáng rực của hai người này, Hana nhíu mi: “Đồ ăn ở thị trấn phía trước rất đắc, nơi đây cũng không có ngân hàng, điều gì khiến các người nghĩ trên người tôi có tiền?”