Trương Đức Thắng chỉ sửng sốt một chút, liền phân phó: "Mau đè người lại!”
Các hộ vệ Trấn Bắc Hầu phủ nhao nhao nhào về phía Vệ Phù, nhưng Vệ Phù giống như một con cá chạch, bọn họ thậm chí ngay cả một mảnh góc áo của cô cũng không bắt được, ngược lại toàn bộ đều bị Vệ Phù đánh ngã.
Ngược lại Trấn Bắc Hầu chống đỡ thân thể đứng lên, giận dữ mắng: "Nghịch nữ, ngươi lại dám đánh phụ thân, ngươi không sợ bị trời đánh sao?"
Vệ Phù nghiêng đầu, chớp chớp mắt nghi hoặc hỏi: "Ông là cha tôi sao?”
Trấn Bắc Hầu trong lòng phẫn nộ, đối với Vệ Phù càng thêm không có sắc mặt tốt, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt thay đổi, nhếch khóe miệng cười cười: "Ta có phải cha ngươi hay không, ngươi hẳn là hỏi ngươi người mẹ vô lễ, dơ bẩn này, mà không phải hỏi ta.”
Vệ Phù quay đầu nhìn Nhã Hòa công chúa thành tâm đặt câu hỏi: "Ông ấy là cha ta sao?”
Nhã Hòa công chúa hơi chần chờ, vẫn gật đầu: "Đương nhiên rồi.”
“Ta có thể đổi cha không? Cha này ta không phải rất muốn. "Lúc Vệ Phù nói lời này, hai chữ ghét bỏ quả thực là trực tiếp viết lên mặt.”
Trấn Bắc Hầu vốn có ngũ quan rất tuấn mỹ, nhưng bởi vì làm nhiều chuyện xấu, hiện tại nhìn giống như ác quỷ, loại biến hóa này người bình thường mắt thịt không nhìn thấy gì, nhưng trong mắt Vệ Phù lại có thể thấy rõ ràng điều đó.
Tiểu nhân nhi đáng yêu lộ ra loại biểu tình tự đáy lòng này, so với lúc Trấn Bắc Hầu lộ ra loại biểu tình này đả thương người nhiều hơn.
“Nếu ngươi thật sự là cha ta, ta thật sự không thể đánh chết người. "Vệ Phù có chút rầu rĩ nói sau lưng Đồng Thành.”
Nhã Hòa công chúa: "..." giật giật miệng, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không nói.
Trấn Bắc Hầu thấy Vệ Phù biết không thể gϊếŧ cha, thấy Nhã Hòa công chúa không dám nói ra chân tướng, nhếch môi cười cười, chợt phẫn nộ xông lên làm Vệ Phù nói: "Nghịch nữ, quái vật, lại đây quỳ xuống cho bản hầu!”
Hắn chưa bao giờ thấy qua có đứa nhóc lực lượng như thế, còn là con gái nữa.
Cũng không biết năm đó Nhã Hòa cùng tiện nhân này, là bị ai làm bẩn, mới sinh ra thứ như vậy.
Vệ Phù cảm thấy, Trấn Bắc Hầu không chỉ có người lớn lên xấu xí, ánh mắt còn mù: "Phù nhi là người a, không phải quái vật, quái vật có lớn lên như ta xinh đẹp như vậy sao?"
Sư phụ và các sư huynh đều nói cô là tiểu cô nương đẹp nhất trên thế giới.
Trấn Bắc Hầu cảm thấy hắn cùng Vệ Phù hoàn toàn chính là ông nói gà bà nói vịt, tức giận đến tim đập thình thịch, hắn âm thầm nhìn về phía Trương Đức Thắng, ra hiệu cho hắn.