Mỹ Nhân Mắt Mù Bị Nhóm Điên Phê Chiếm Đoạt

Chương 3

Sau khi chắp tay thi lễ với nhau sau, người hầu đỡ Thẩm Ân ngồi xuống.

Tần Văn Uẩn nói: “Nói ra cũng thật xấu hổ, Thẩm công tử tới đây để thực hiện hôn ước, nhưng muội muội của ta đã có người trong lòng rồi, còn nói thẳng ra không phải hắn sẽ không gả cho ai.”

"Tình cảm vốn dĩ là chuyện ngươi tình ta nguyện, không thể ép buộc cưỡng cầu, nếu đã như vậy thì chúng ta dứt khoát hủy hôn đi." Thẩm Ân bình tĩnh nói.

"Việc này là lỗi của Tần gia, nếu Thẩm công tử muốn bồi thường gì thì cứ trực tiếp nói ra." Tần Văn Uẩn không chớp mắt nhìn Thẩm Ân, trong lòng thầm nghĩ, cũng may muội muội nhất định không phải ân nhân của nàng là không gả, người trước mặt này đáng lẽ ra không nên có vợ, mà xứng đáng làm một người vợ được yêu thương và chiều chuộng... nên được người khác nâng trong tay cưng chiều mới đúng.

Thẩm Ân không hề biết tới ánh mắt của hai người này, ôn nhu nói: “Không sao, ta cũng không thiếu cái gì.”

"Để bày tỏ xin lỗi, Thẩm công tử không bằng ở lại đây, để chúng ta chiêu đãi một phen." Tần Văn Uẩn nói.

“Đúng rồi, Thẩm ca ở lại đây đi.” Tần Quân tung nhỏ hơn Thẩm Ân hai tuổi, luôn rất giỏi năn nỉ làm nũng, hiện tại còn gọi là ca ca luôn rồi.

Nếu Thẩm Ân có thể nhìn rõ du͙© vọиɠ đen tối trong mắt người trước mặt, có lẽ y sẽ kiên quyết từ chối.

Đáng tiếc y là một người mù có bệnh về mắt, không thể cưỡng lại được sự nhiệt tình của mấy người này, liền yên tâm ở lại Tần phủ.



Chợ trên đường phố ở Kinh Dương Thành vô cùng sầm uất, người bán hàng hai bên tấp nập, tiếng người qua lại.

Thẩm Ân có chút xấu hổ nói: “Làm phiền hai vị công tử rồi, còn đi cùng ta dạo chợ mua sắm.” Vì không nhìn thấy gì nên y thật ra cũng chỉ là đi ra ngoài để cảm nhận bầu không khí náo nhiệt mà thôi.

"Gọi công tử quá xa lạ, A Ân có thể gọi ta là Văn Uẩn." Tần Văn Uẩn ấm áp nói.

"Ta cũng vậy, Thẩm ca gọi ta là Quân Tung thôi là được." Tần Quân Tung cũng nói.

Tần Văn Uẩn và Tần Quân Tung trên đường đều canh giữ chặt chẽ ở hai bên Thẩm Ân, dạo bước trên đường chỉ là hai người đều không chuyên tâm lắm, mà luôn nhìn chằm chằm vào Thẩm Ân, không thể rời mắt.

Đôi mắt của Thần n tuy đờ đẫn nhưng vô cùng xinh đẹp, đen trắng trong trẻo rõ ràng, con ngươi như mực đen láy, lông mi cũng dài khác thường, khi hơi run lên, giống như những con bướm vỗ cánh xuyên vào lòng người khiến người nhìn vô cùng ngứa ngáy.

Trong đôi mắt đen láy lóe lên du͙© vọиɠ dày đặc, y rõ ràng là một người vô cùng tao nhã dịu dàng, nhưng tại sao bọn họ lại cảm thấy… có chút dâʍ đãиɠ như vậy? Mỗi một động tác tựa hồ đều khiến trong lòng bọn họ rung động, có lẽ dâʍ đãиɠ không phải người này mà là những suy nghĩ không an phận của bọn họ.

Đột nhiên, khóe mắt Tần Quân Tung liếc thấy một cửa hàng, trong lòng có dự định, thế là nói: "Nhị ca, Thẩm ca, ta chợt nhớ tới mình có chuyện quan trọng phải xử lý, cho nên xin phép đi trước.” Nói xong liền lập tức rời đi.

Tần Văn Uẩn trầm ngâm nhìn bóng dáng rời đi của Tần Quân Tung, sau đó nhìn thấy hắn bước vào một cửa hàng, chính là... cửa hàng ngọc bích nổi tiếng nhất thành phố.

Tần Quân Tung rất chắc chắn mình đang nằm mơ, nếu không sao lại có cảnh tượng hấp dẫn mê người như vậy đối với hắn.

Mỹ nhân như ngọc ngượng ngùng quỳ trên giường, chỉ mặc một lớp áo mỏng như cánh ve sầu chờ đợi hắn ngắt xuống, lớp vải mỏng không thể che đi được thân hình trắng nõn không tì vết của y, ngay cả hai nốt trên bộ ngực trắng như tuyết cũng không che được. Hai hạt anh đào mê người hiện rõ.