Đuôi Nhỏ Biết Dỗi Hờn

Chương 14: Em đã nói là em đau, nhưng anh không chịu nghe

Vẫn không có gì cải thiện cả một tháng nay mặc cho Bạch Ngôn cố gắng để làm lành.

Một ngày nọ, anh bị sốt rất cao và về nhà. Thấy Thẩm Hinh đang ngồi ăn bánh trong bếp, Bạch Ngôn cứ đứng cạnh đó nhìn cô ngẩn ngơ. Cô không được tự nhiên, ăn bánh mà như muốn nghẹn ở họng. Cô cất bánh mặc kệ anh ra sofa xem phim.

Anh lững thững đi theo, cô đi chỗ nào anh lẽo đẽo theo chỗ đó.

Bạch Ngôn ôm lấy cô từ sau, siết rất chặt. Khuôn mặt vì ốm mà nóng bừng dụi dụi vào cổ cô lại thoang thoảng mùi rượu. Thẩm Hinh không thích mùi rượu, giãy đẩy anh ra nhưng Bạch Ngôn không chịu.

“Anh mệt quá. Cho anh ôm em một chút thôi…chỉ một chút…”. Bạch Ngôn thều thào, khàn khàn nài nỉ. Anh gục trán nóng hổi vào hõm cổ cô.

Thẩm Hinh vẫn im lặng, không cựa quậy cũng không có dấu hiệu gì phản ứng lại lời nói của anh. Anh hẫng mất một nhịp, đau lòng không dứt. Phàm Hiên có nói đây có thể là cô đang bài xích anh, sợ anh sẽ làm thương cô nữa nên cô mới không muốn cho anh thấy biểu cảm của mình.

Bạch Ngôn có chút ấm ức, vừa ốm vừa có men, rõ ràng anh thương cô như vậy, cũng đã nói sẽ không buông tay cô, nhưng cô nhóc vô lương tâm này lại không hiểu tình cảm của anh, miệng lại gọi tên người khác, cầu cứu người khác. Nước mắt uất ức từ đáy lòng mà nhỏ xuống, rơi ướt cổ cô.

Thẩm Hinh cảm nhận được sự ấm nóng ẩm ướt, bắt đầu giật mình phản ứng lại. Cô dùng dằng kéo dãn khoảng cách với anh quay lại nhìn. Lần đầu thấy vẻ mặt như vừa bị đánh oan của anh. Gương mặt phiếm hồng vì ốm, viền mắt đỏ hoe còn đọng lại nước mắt, mắt chớp nhẹ, môi mím chặt, bày ra vẻ ấm ức bị ai bắt nạt nhìn cô. Tay anh vẫn nắm chặt lấy cánh tay cô.

Thẩm Hinh hơi kinh ngạc, khó hiểu nhìn anh. Bạch Ngôn ấm ức mà không được dỗ, chút men trong người lại phát tác, bắt đầu mè nheo: “Tại sao em không xoa đầu tôi? Em có biết tôi đang ốm, đang mệt, đang đau lắm không.”

Thẩm Hinh cảm thấy mình bị ảo tưởng, bị điên rồi, cô đang nghe đang nhìn cái gì vậy. Định vùng ra khỏi anh lại bị anh giữ chặt, dỗi hờn gào lên: “Em là đồ vô lương tâm”. Mắt nhỏ thêm vài giọt nước mắt mà lườm cô.

Cô mấp máy môi không biết phải làm gì với anh nữa, rất muốn vả một cái cho anh tỉnh. Nhưng anh bày ra bộ dạng đáng thương này thì sao cô nỡ.

“Anh biết sợ rồi.”

“Anh làm tổn thương em. Anh biết sai rồi.”

“Anh sợ lắm.”

“Em đừng không thương anh nữa được không? Anh…”

Bạch Ngôn gục trước ngực cô, càng nói càng loạn, khẩn thiết cầu xin cô. Anh sợ lắm rồi, sợ cô vĩnh viễn không thương mình nữa, sợ cô sợ hãi bản thân anh. Anh chịu không nổi đôi vai run rẩy, nhìn anh trong hoảng sợ đó.

Thẩm Hinh thật sự có chút mềm lòng, nhưng cô không thể tuỳ tiện tin tưởng trao hết tình cảm của mình thêm được nữa. Lục Đình nói đúng, nếu đã bỏ rơi cô được một lần rồi thì vẫn sẽ có nhiều lần sau đó. Cô không còn đủ dũng khí để yêu hết lòng như trước nữa.

Cô cố gắng vùng ra nói lý lẽ với anh: “Bạch Ngôn, anh mau vào phòng đi, em lấy thuốc cho anh.”

Bạch Ngôn khẩn trương, lại nghĩ cô muốn thoát khỏi mình. Liền lăn đùng xuống đất, nắm chặt góc áo cô, ăn vạ. Vừa giãy chân vừa gào lên “Anh không thích, anh muốn ở cạnh em. Tại sao em cứ đuổi anh đi. Anh không thích, không thích.”

Thẩm Hinh kinh ngạc không nghĩ một người trầm ổn như Bạch Ngôn uống rượu vào là khủng khϊếp cỡ này. Cô chỉ vừa dứt góc áo ra khỏi tay anh, anh lại tiếp tục gào lên ăn vạ, bắt đền: “Tôi ốm là do em. Đau đến ngộp thở cũng là do em. Tôi không biết, không biết phải làm gì. Tôi…sợ…”

Càng về sau giọng anh lại càng lạc lõng, nhỏ dần. Bạch Ngôn đã trải qua 1 tháng không biết mình phải làm gì để dỗ cô, anh chỉ sợ một hành động nhỏ của mình sẽ tiếp tục làm cô tổn thương lần nữa. Anh đã thử mọi cách mà anh nghĩ ra nhưng nó chả ảnh hưởng tới cô tí tẹo nào cả.

Anh chưa bao phải chịu bó tay, không tìm ra cách giải quyết thế này. Vì thế, hôm nay anh đã uống rất nhiều, để rồi bộc phát hết ra một đứa trẻ chỉ biết ăn vạ, xin lỗi và muốn làm lành với cô.

Tâm tình Thẩm Hinh rất phức tạp, thấy anh ốm lại ngồi xuống đất, không nỡ lòng liền dỗ anh đứng dậy, để anh bám đít như con trai mình vào phòng cặp nhiệt kế và cho uống thuốc. Người đàn ông cao lớn lại bám rịt lấy cô gái thấp bé, mặt còn ấm ức khóc lóc đòi được dỗ dành mới chịu thay quần áo đi ngủ. Lại còn dám coi cô là mẹ đòi hát ru, cô không chịu liền bật dậy gào lên bảo cô không thương anh, đánh anh đến chết đi để khỏi thương.

Thẩm Hinh chịu không nổi liến quắc mắt lên lườm. Bạch Ngôn mím môi, mắt ươn ướt, nhanh chóng nằm xuống, giữ cái vẻ oan ức đó đi ngủ, miệng tội nghiệp dặn: “Em đừng đi nhớ”.

Cuối cùng cô cũng được giải thoát, đứng lên muốn về phòng. Nhưng lại sợ ban đêm anh sẽ sốt cao, uống rượu rồi lại không biết gọi ai, đành thở dài trải một chiếc chăn làm thảm ngủ phía dưới.

Buổi sáng hôm sau thức dậy, kẻ làm loạn tối qua liền quên sạch sẽ. Ngồi im trên giường, đờ đẫn vì rượu. Cô thở dài, đặt thuốc lên kệ, xoay người rời đi. Bạch Ngôn mặt méo xệch, nắm lấy tay cô kéo ngược lại, cả người ngả vào người anh.

“Anh ốm rồi…cũng rất mệt…Anh không làm gì tổn thương em được. Em cho anh ôm em một lát được không?” Giọng nói thều thào, hèn mọn cầu xin cô. Anh chống đỡ không nổi nữa rồi, anh cần chút ấm áp của cô, chút thương xót cũng được.

“Em còn giận anh à? Em đánh anh cho bớt giận được không? Em bố thí cho anh ánh mắt hoặc cười một cái với anh được không”. Anh cũng sẽ có lúc yếu đuối, quỳ rạp xuống xin tha thứ.

Hai giọt nước mắt to tròn rơi xuống nhanh đến bất ngờ, nhỏ vào lòng Bạch Ngôn.

“Em nói là em đau, nhưng anh không chịu nghe.”

Bạch Ngôn hớt hải, hôn lên má cô: “Là anh sai, anh làm em đau, anh không quan tâm đến cảm nhận của em. Anh không dám có lần sau nữa được không?” Tha thiết khẩn xin cô để anh sửa chữa.

Thấy người nào đó xuống nước liền được đà khóc to hơn: “Anh còn dữ tợn, làm thương em.”

Bạch Ngôn đau lòng khôn nguôi, nghĩ lại hôm đó đã không kiềm chế được cơn ghen tức.

“Anh đáng chết. Anh cho em cả tính mạng, hửm.” Anh nhẹ nhàng đặt tay cô lên l*иg ngực phập phồng của mình.

Cô hứ một cái không thèm. Bạch Ngôn đặt xuống nụ hôn vụn vụt lên bàn tay, ngón tay vô cùng sủng nịnh. Giờ cô có bắt anh giao nộp cả tính mạng anh cũng tình nguyện.

“Em đói.” Thẩm Hinh chu môi, xoa bụng đòi ăn. Bạch Ngôn cười yêu chiều, hôn lên môi cô rồi dặn cô vệ sinh cá nhân xong rồi ra ăn.

Bạch Ngôn đi rồi, Thẩm Hinh mới thu lại nụ cười, vẻ nhõng nhẽo của mình. Ánh mắt đăm chiêu, suy tính điều gì đó, thở dài một hơi.