“Công chúa nhỏ.”
“Hinh Hinh, con dậy chưa.”
Tiếng gọi của mẹ Bạch cắt ngang mọi cảm xúc, suy nghĩ của cô.
Thẩm Hinh run sợ bị phát hiện, giương mắt lo lắng nhìn anh, thế mà lại thấy anh cười, như thể anh muốn cho mẹ Bạch biết đêm qua cô ngủ với anh, còn lộn xộn hết cả giường chiếu thế này vậy. Cô vội đẩy đẩy lấy lực để đứng lên. Bạch Ngôn thấy cô luống cuống cũng thôi không trêu cô, liền trấn an: “Không sao, để anh”.
Anh bế bổng cô nhóc lên, sải chân dài tới phòng cô nhanh chóng. Đặt cô lên giường rồi thơm lên đôi mắt ướt của cô, dặn dò: “Đợi anh ra rồi em hẵng trả lời.” Nói rồi liền nhìn cô một cái, quay người đi về phòng mình.
Cô lấy giọng ngái ngủ trả lời mẹ Bạch sẽ dậy và xuống nhà ăn sáng luôn. Mẹ Bạch dặn cô cứ thong thả, không cần vội.
Thẩm Hinh thở phào, đi vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân.
Trùng hợp vừa mở cửa xuống nhà lại gặp anh. Vẫn là bộ đồ ở nhà màu xanh đen nhưng trông không có gì là xuề xoà, đúng là lụa đẹp vì người, dù có mặc gì vẫn khí chất.
Bạch Ngôn trả lời nốt tin nhắn, ngẩng lên vẫn thấy cô nhóc ngẩn ra, liền véo má giúp cô bừng tỉnh. Thẩm Hinh xoa má, gạt tay anh ra rồi bỏ đi xuống trước.
Một buổi sáng vui vẻ và đầy tiếng nói cười của hai nhà Thẩm, Bạch. Hội anh em bạn dì vẫn cứ mãi đẹp như vậy.
Thẩm Hinh ăn xong liền xin phép ra ngoài vườn đi dạo. Vy Vy - bạn thân của cô đã gọi nhỡ mấy cuộc, cô cần gọi lại.
Vẫn là câu chuyện giới thiệu bạn trai cho cô và bị cô ngó lơ. Vy Vy sẽ mời cô tham gia tiệc sinh nhật và giúp cô làm quen anh chàng nào đó mà cô nàng giới thiệu.
Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Hinh đu đưa trên xích đu trong vườn, tận hưởng không khí trong lành. Bạch Ngôn không biết từ đâu hầm hầm đi tới, mặt mày khó chịu, không đầu không đuôi cảnh cáo:
“Em không được đi đến đó.”
“Anh đúng là có tật xấu.”
“Không có sao biết em định lăng nhăng.” Bạch Ngôn bắt đầu nói lấn tới.
Vốn cũng không có ý đến nhưng thấy anh bá đạo như vậy liền phản đối: “Đó là chuyện của em.” Nói rồi liền hất mặt, bỏ lại anh một mình.
Bạch Ngôn nhìn cô, tức không nói nên lời, thâm trầm mà bắt đầu suy tính.
Vạch ngăn cách
Lấy lý do an ninh thành phố X phức tạp, nhiều thanh thiếu niên không biết giữ mình mà sa ngã, cần một tiền bối kề vai sát cánh chỉ bảo, ba mẹ Thẩm đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi miệng lưỡi trơn tru của Bạch Ngôn.
Đứng dưới sảnh chung cư, tay xách vali, tâm trạng vẫn chưa hết bàng hoàng.
Bạch Ngôn đi tới, nắm tay kéo cô vào thang máy. Cô đứng chững lại vẫn không thể chấp nhận sự thật sẽ phải ở chung với anh. Bạch Ngôn ngược lại rất khoái chí, gương mặt tươi tắn cả đoạn đường.
“Em nghĩ cũng đừng nghĩ tới chuyện chạy nữa.”
Thẩm Hinh không tình nguyện bị anh kéo vào nhà mình. Lấy trên giá đôi dép bông màu hồng, cắt mác đưa cô đi, sau đó dắt cô đi đến căn phòng ngay đó, giới thiệu: “Em sẽ ngủ cùng tôi nên không cần phòng riêng đâu.”
Thẩm Hinh nghe xong liền giãy nảy, hét lớn: “Anh bị điên rồi, em sẽ ra ngoài ở, không cần ở nhờ.”
Bạch Ngôn cười ha hả rồi thơm lên má cô một cái, kéo cô tới căn phòng bên cạnh.
“Đúng là nóng tính mà, anh nào có muốn vào tù.”
Bạch Ngôn chuẩn bị cho cô một căn phòng đầy màu hồng, gối ôm, những đồ decor xinh xinh đều đủ cả.
Cô nhóc có vẻ rất thích, nhảy lên đệm nhún nhún, nhưng có anh lại tiết chế lại đuổi anh ra ngoài.
Thẩm Hinh nằm sõng soài trên giường, suy nghĩ thật nhiều.
Vạch ngăn cách
Vì đã xa nhà thuê trọ học tập những năm cấp 3, Thẩm Hinh cũng không mấy bỡ ngỡ khi tới môi trường mới ở Đại học.
Nhanh chóng tìm được nơi tập trung của mình. Điện thoại thì rung liên tục, mở ra toàn tin nhắn của Bạch Ngôn dặn dò cô phải chú ý những gì, xong nhớ đợi anh tới đón. Thẩm Hinh không quan tâm trực tiếp tắt máy cất đi.
“Nhóc bị bỏ rơi, thật lâu rồi không gặp.”
Cái giọng nói ngả ngớn gọi cô sau lưng. Thẩm Hinh quay lại muốn mắng tên điên đó thì sốc tới há hốc miệng.
“Anh…anh…anh…”
Cái tên thanh niên bợm trợn, đeo khuyên tai, mặt bầm tím lại lột xác thành vẻ nhã nhặn, trưởng thành. Tuy giọng vẫn không đứng đắn nhưng đúng là nhìn rất trưởng thành, lịch sự. Không nén nổi tò mò, cô lại gần hỏi thật nhỏ: “Anh bị cú sốc rất lớn đúng không?”
Khoé miệng Lục Đình giật giật, véo má cô: “Cô nhóc, tôi đã nói là đừng có nhìn mặt mà phán đoán, anh đây vừa tốt bụng lại vừa trưởng thành.”
Thẩm Hinh đập mạnh vào tay anh, nói thì nói cứ phải động tay động chân với cô. Cô xoa má, cảm thán: “Đúng là lột xác ngoạn mục luôn đó.”
Lục Đình được khen phổng mũi, giương giương tự đắc. Hắn chú ý tới cô nhóc này, nghiền ngẫm sự thay đổi mấy năm nay.
“Lùn quá trời lùn luôn. Nhóc không có tiền mua sữa để uống sao.” Hắn không thương hoa tiếc ngọc, chê rất thẳng thừng.
“Không phải em lùn, là anh quá cao”. Cô phồng má, tức giận cãi lại.
“Rừm…rừm…”
Điện thoại rung liên tục, như thúc ép cô phải nghe. Thẩm Hinh hậm hực bắt máy.
“Em tốt nhất nên lau sạch má mình. Cách xa tên khốn đối diện em. Đừng để tôi phải tới mang em về giặt cho sạch mùi.” Giọng khàn khàn cảnh cáo, từng câu từng chữ gằn lên, rồi tắt phụt không cho ai nói.
Thẩm Hinh đơ người, bị hai tên khốn cùng làm phiền. Thẩm Hinh đau đầu, ôm đầu mình lắc lắc để trấn tĩnh. Nhìn tên khốn 1 đang nhăn nhở, lại nghĩ đến tên khốn 2 giờ chắc đang cau có, Thẩm Hinh không khỏi rùng mình, không hiểu tại sao cuộc đời mình lại gặp phải những thể loại này.
Lục Đình cười tới mất hết liêm sỉ, còn không xấu hổ chạy theo cô đòi lại tiền bánh mì năm đó. Cầm tiền xong liền tung tẩy, ôm lấy mặt cô, lắc như lắc trống, tấm tắc khen má cô nhiều thịt và vẫy chào tạm biệt.
Thẩm Hinh bị trêu tới mệt, mặt đờ đẫn, cầu nguyện cho tên khốn 1 trở lại bình thường.
Sau một ngày nhập học, có 2 điều khiến Thẩm Hinh gục ngã:
1 là phát hiện Lục Đình là thầy giáo của mình.
2 là tên khốn số 2 đang vắt chân, mặt đen hiện 3 vạch kia hỏi đủ thứ nãy giờ.
“Tôi không muốn Lục Đình làm thầy giáo em, chuyển trường đi.”
Ủa cô quyết định được ai là thầy giáo mình sao.
“Tại sao đi liên hoan thôi mà lại uống rượu?”
Cô mới uống có một chén mà anh đã cằn nhằn mãi. Bạch Ngôn thấy cô không để ý lời dặn dò liền không vui thêm chút. Thấy cô sắp đi vào phòng vẫn có lẽo đẽo đi sau nhắc nhở: “Sắp tới sinh nhật anh rồi.”
Thẩm Hinh khó hiểu: “Thì sao? Anh còn muốn thổi nến cầu nguyện sao?” Tự dưng gợi chuyện sinh nhật, không giống phong thái của anh chút nào. Lúc nhỏ mỗi lần sinh nhật, vì ghét ồn ào mà lúc nào cũng trưng cái biểu cảm cáu kỉnh ra. Cô thì nói bao nhiêu lời yêu thương, lời chúc tốt đẹp, anh thì bịt tai lại không nghe, còn bịt miệng cô lại.
“Tôi không biết. Tôi bao nuôi, cho em chỗ ăn chỗ ở rồi, tôi cần sự thành ý của em.” Bạch Ngôn không lý lẽ vòi vĩnh. Trước không muốn nghe, sinh nhật này phải để cô chúc mình thật đã để thoả sự trống vắng, thiếu thốn mấy năm qua.
Gương mặt nhỏ rạng rỡ, vừa khua tay múa chân vừa cất tiếng nói non nớt, ngọt ngào nói thích anh, thương anh. Anh rất nhớ.