Đã từng chứng kiến sinh lão bệnh tử, đế vương biến thành đất vàng, từ phấn hồng thành xương khô.
Tề Khánh Tật cho rằng đạo tâm của mình đã sớm bị trui luyện cứng cỏi, mặc cho gió đông hay là gió tây, gió nam hay là gió bắc, hắn vẫn sẽ sừng sững bất động.
Nhưng chỉ gần một ngày, một thần từng lục địa ăn gió nằm sương, lật trời úp đất như mình lại bị một Thất hoàng tử Ngụy Đô nhỏ nhoi đùa giỡn như vật tiêu khiển.
Ngày này, đối với nam tử áo xanh mà nói, chắc chắn cả đời đều sẽ khó mà quên được, giống như một cơn ác mộng.
Giống như một tên ăn mày hèn kém từ trong bùn, cưỡi lên đầu đế vương để đại, tiểu tiện.
Quyền sinh sát trong tay đế vương, lại không thể làm gì cả.
"Uất ức!"
"Con mẹ nó uất ức thật mà~"
Tề Khánh Tật nghiến răng nghiến lợi, đồng tử kép phun ra sát khí đáng sợ, như muốn nhấn chìm thiên địa.
Vào ngày này, đạo tâm hắn đã sinh thành tâm ma.
Nếu không thể gỡ giải cơn nghẹn khuất trong lòng, vậy thì tu vi mấy trăm năm sẽ trôi đi vạn dặm giống như quả bóng bị xì hơi.
Nam tử áo xanh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài phòng.
Chỉ chốc lát, đã có một con chuột lông trắng như mèo con lẻn vào trong sân.
Ngay trước mặt hắn, con chuột trắng đi về phía trước.
Đột nhiên như đứng thẳng lên như người.
Mắt chuột có màu đỏ tươi.
Miệng nói tiếng người, "Tề tiên sinh, sư phụ kêu ta tới gặp ngươi."
Tề Khánh Tật đẩy con chó vàng chợt bật dậy cho nó nằm xuống lại, đôi mắt đồng tử kép hơi nheo lại.
"Sư phụ ngươi? Là Nam Chúc sao?"
Con chuột lông trắng gật đầu như con người.
...
Tại khách điếm Duyệt Lai trong trấn.
Lầu hai.
Bốn người Triệu Mãng, Diệp Chiếu Thu, Lưu Phong, Cố Vũ Dương ngồi một bàn, đang thưởng thức bữa tối.
"Bịch bịch bịch ~"
Một Cấm Vệ quân đột nhiên đi lên lầu, tay cầm theo một phong thư.
"Thất điện hạ, vị Tề tiên sinh kia gửi thư cho ngài."
Cấm Vệ quân cung kính, dâng thư lên bằng hai tay.
Triệu Mãng đặt đũa xuống, lấy khăn ra lau miệng.
Sau đó mới lấy thư và mở ra.
Một tờ giấy, chỉ có mấy chữ.
"Tiểu nhị."
"Gia, ngài phân phó ạ."
Tiểu nhị đang đứng gác ở cầu thang vội vàng tiến lên.
Triệu Mãng vừa thiêu hủy phong thư vừa dò hỏi: "Núi Bất Chu ở nơi nào?"
Tiểu nhị cung kính đáp: "Gia rời khỏi trấn và đi về phía nam, sau khoảng nửa canh giờ, ngươi sẽ thấy một ngọn núi rất cao."
"Lại đi chừng hơn một canh giờ nữa là có thể đến chân núi Bất Chu."
Lưu Phong tò mò hỏi: "Thất điện hạ, cặp sư đồ kia ẩn náu trong núi này sao?"
Triệu Mãng gật đầu.
"Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tìm một số người trong trấn dẫn chúng ta đi tới ngọn núi này."
"Để đề phòng, Lưu Phong, sáng mai ngươi ở lại khách điếm đi."
"Nếu trời tối mà bọn ta còn chưa trở về, khả năng cao là bọn ta đã chết."
"Đến lúc đó ngươi mau chóng trở về Ngụy Đô, bẩm báo cho phụ hoàng."
Lưu Phong ngạc nhiên nói: "Điện hạ, có phải ngươi đã đánh giá cao sư phụ thần bí của thiếu niên họ Trần kia quá rồi không?"
"Cho dù kẻ đó đáng sợ cỡ nào, cũng đâu thể so sánh được với Thiên Nhân Tề Khánh Tật đâu chứ?"
Triệu Mãng rời khỏi chỗ ngồi, mở toang cửa sổ, nhìn đường nét ngọn núi sừng sững yên tĩnh đằng xa.
"Có thể các ngươi không tin điều ta nói."
"Từ lúc màn đêm buông xuống ta đã luôn cảm thấy tâm thần không yên, giống như trời sắp sập."
"Trước giờ ta chưa từng có cảm giác này, đúng là khó chịu thực sự."
...
Ngày hôm sau.
Trời nắng, không có mây, thời tiết khá tốt.
Tại cổng trấn, có hai mươi chín Cấm Vệ quân lấy ra hai mươi chín cây cung tinh xảo từ trong chiếc xe sang trọng của Triệu Mãng.
Cung này được gọi là Vạn Thạch cung, nguyên liệu chế tạo ra cung này rất khó tìm, cả Ngụy quốc rộng lớn chỉ có đúng 7.000 chiếc.
Nếu không có sức mạnh tay không chém gϊếŧ với sư tử hổ báo, nhất định sẽ không kéo nổi cây cung.
Kết hợp với một mũi tên sắc bén được rèn từ thép tốt, nó có thể dễ dàng xuyên qua vàng và làm nứt đá.
Tiểu nhị của khách điếm Duyệt Lai là người dẫn đường, đi cùng là Triệu Mãng, Diệp Chiếu Thu, Cố Vũ Dương và hai mươi chín Cấm Vệ quân cầm theo Vạn Thạch cung, bên hông treo trường đao, lưng đeo túi đựng tên.
Dưới ánh mắt soi mói của nhiều cư dân trong trấn nhỏ, nhóm người hùng hổ xông lên núi Bất Chu.
...
Sau nửa canh giờ.
Triệu Mãng ngước mắt nhìn về phương xa.
Ở phía cuối chân trời, có một ngọn núi hùng vĩ, sừng sững.
Giữa lưng chừng núi có mây mù bao quanh, giống như tiến vào tinh bầu trời sao bên ngoài.
"Thật cao lớn, nguy nga, đúng là khí thế bàng bạc!"
Triệu Mãng không khỏi cảm thán.
"Điện hạ, thời tiết thay đổi rồi~"
Thiếu nữ áo trắng Diệp Chiếu Thu hơi cau mày lại.
Nhờ sự nhắc nhở, Triệu Mãng và những người khác mới nhận ra.
Trước khi lên núi trời xanh quang đãng, nắng ấm.
Vậy mà mới qua nửa canh giờ, bầu trời đã dày đặc mây đen.
Sau một canh giờ.
Hình dạng của ngọn núi cao vυ't trong mây càng hiện ra rõ ràng, nhìn như một con thú dữ đang nằm sấp.
Những tán cây cổ thụ cao chót vót che cả bầu trời, lá cây xếp chồng lên nhau dày đặc khiến khung cảnh núi thẳm rừng già càng thêm âm u, ảm đạm.
Mấy chục người im lặng đi trong rừng không nói gì, xung quanh yên tĩnh, đến mức không thể nghe được tiếng chim hót.
"Vù ~"
Gió núi thổi qua, mang đến cảm giác lạnh thấu xương.
"Chờ chút!"
Thiếu nữ áo trắng Diệp Chiếu Thu bỗng nhiên lên tiếng.
"Sao vậy?"
Triệu Mãng quay đầu lại hỏi.
Sắc mặt nàng nghiêm nghị nói: "Tên tiểu nhị kia... đâu rồi?!"
Triệu Mãng quay đầu lại nhìn đội hình trước mặt.
Hai mươi chín Cấm Vệ quân cũng cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
Nhưng không thấy tên tiểu nhị đâu!
Lại ở trước mắt bao người!
Gió núi lạnh lẽo, rừng già âm u.
Triệu Mãng mất khống chế, lùi đến bên cạnh Diệp Chiếu Thu.
Dính sát vào thân hình gầy gò, mềm dẻo như không xương của nàng.
Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp dưới lớp áo mỏng, trái tim đang đập thình thịch trong l*иg ngực của Thất hoàng tử mới bình tĩnh lại đôi chút.
"Đến rồi!"
Đột nhiên Diệp Chiếu Thu đưa tay sờ vào hộp kiếm cổ sau lưng.
"Bày trận!"