Cậu bé đi tới dưới bóng cây, đối diện với sư phụ, có phần hơi căng thẳng.
Hắn nặn ra nụ cười, đưa hộp ngọc cầm trong tay ra, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, đây là của một công tử họ Triệu bảo A Ngốc đưa cho sư phụ, nói là quà cho ngươi."
Nam tử áo xanh nhìn hộp ngọc, mũi ngửi thấy mùi máu tanh.
Hắn khẽ nhíu mày, nhận lấy hộp ngọc.
"Sư phụ, đồ đệ đi trước đây."
Cậu bé chạy như bay, như làn khói chạy đi không để lại dấu vết.
Nam tử áo xanh đặt nửa quả dưa xuống, mở hộp ngọc ra.
Đập vào mắt hắn, là một cái đầu người đầy máu.
Hai tròng mắt xám xịt đã mất đi thần thái đang nhìn thẳng vào nam tử áo xanh.
Mặt hắn không chút thay đổi.
Nhẹ nhàng ném đi.
Hắn ném hộp ngọc kể cả cái đầu ra ngoài hàng rào, xuống sông Thái Bình cách đó không xa.
Tiếp tục vừa ăn dưa vừa nói: "Khi một cái đầu rơi xuống, vạn vật sẽ sinh sôi~"
...
Trấn không lớn.
Hôm nay gà trống nhà Trương Tam ở phía đông của trấn đẻ trứng vàng, chắc chắn qua ngày mai gà, vịt, ngỗng, chó mèo trong trấn đều sẽ biết.
Tin tức Quý Duyên bị thê tử là Tiêu Nhiên dùng cưa cưa đầu ở ngõ Ô Y đã lan truyền đi khắp nơi trong trấn nhỏ sau hai canh giờ.
Nhất thời lòng người đều bàng hoàng.
Nhiều gia đình muốn trốn khỏi trấn, ẩn náu vào rừng sâu núi thẳm.
Nhưng đáng tiếc đều bị Cấm Vệ quân mà Triệu Mãng mang đến đuổi theo bắt về, khiến ai cũng khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Dưới gốc cây hòe già trước cổng trấn.
Triệu Mãng quạt lấy quạt để, vì trời nóng tới mức muốn thè lưỡi.
Diệp Chiếu Thu đã đạt tới nội luyện Bàn Sơn cảnh nhị phẩm, chân khí toàn thân luôn tự động tuần hoàn đại tiểu chu thiên, nên hắn đã không còn sợ nóng lạnh nữa.
Còn Lưu Phong và Cố Vũ Dương thì tâm tịnh tự nhiên mát lạnh.
"Chỗ quái quỷ gì thế này, nóng không khác gì lò lửa, đúng là chịu tội mà."
Lúc Triệu Mãng đang chửi rủa, một số người già của trấn nhỏ chống nạng suy yếu đi về phía cây hòe già.
Ông lão đi đầu ước chừng 80 tuổi.
Những nếp nhăn trên mặt như đắp bằng bùn nhão.
"Lão hủ Thẩm Bình bái kiến Thất hoàng tử."
Đầu tiên ông lão chắp tay chào Triệu Mãng, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lúc trước đám tiện nữ nhân phong tao dâʍ đãиɠ, cùng với đám cẩu nam nhân sắc đảm bao thiên đã chọc giận Thất hoàng tử cùng hai vị cô nương."
"Lão hủ xin thay mặt toàn trấn, tạ lỗi với Thất hoàng tử và hai vị cô nương."
Nói xong, rầm một tiếng.
Bảy lão nhân đức cao vọng trọng nhất trong trấn quỳ xuống trước mặt bốn người Triệu Mãng, Diệp Chiếu Thu, Lưu Phong và Cố Vũ Dương.
Triệu Mãng ngáp một cái, vẻ mặt lạnh nhạt.
Không lẽ họ nghĩ hắn gϊếŧ người là do cảm thấy bị xúc phạm bởi ánh mắt trần trụi của đám người trong trấn ở cửa trấn sao?!
Mấy lão bất tử này thật sự coi hắn là ma quỷ gϊếŧ người không chớp mắt đó à?
Triệu Mãng không thích gϊếŧ người.
Chưa kể những hoàng tộc như hắn nắm trong tay hàng trăm, hàng ngàn sinh mệnh.
Số người Triệu Mãng gϊếŧ còn ít hơn những công tử bình thường nhiều.
Nó còn có thể đếm được.
Điều Triệu Mãng thích nhất là dùng đủ loại thủ đoạn để trượng phu cam tâm tình nguyện tự tay gϊếŧ thê tử.
Để thê tử phanh thây nhi nữ, để nhi nữ nấu chín cha mẹ già.
"Lão tiên sinh."
Triệu Mãng ngồi xổm trên gốc cây nhìn xuống mấy ông lão đang vùi trán xuống đất.
Thờ ơ nói: "Lần này bổn cung tới trấn nhỏ của các ngươi, là muốn tìm Tề tiên sinh Tề Khánh Tật để hỏi thăm một người."
"Nhưng Tề tiên sinh lại không muốn cho ta biết."
"Cũng là bất đắc dĩ, bổn cung mới đưa ra hạ sách này."
"Chứ lão tiên sinh à, ta thật sự không muốn gϊếŧ người."
"Chỉ cần Tề Khánh Tật nói ra tin tức ta cần thì ta sẽ đi ngay."
"Gϊếŧ Quý tiểu ca Quý Duyên, bổn cung cũng rất đau lòng, dù sao cũng là con dân của Ngụy quốc ta."
"Nhưng là lão tiên sinh à, ta thật sự không có cách khác."
Bỗng nhiên, Triệu Mãng khép quạt lại, dùng quạt gõ nhẹ lên đầu.
"Lão tiên sinh, không đúng, Quý tiểu ca Quý Duyên không phải ta gϊếŧ."
"Đầu của hắn chính là bị thê tử kết tóc Tiêu Nhiên Tiêu tiểu thư cưa xuống."
"Ta thân là Thất hoàng tử Ngụy Đô, quốc quân Ngụy quốc tương lai, thương các ngươi còn không hết, sao có thể lạnh lùng hạ sát thủ đối với con dân được chứ?"
"Lão tiên sinh, lời nói bôi nhọ danh tiếng của người khác như vậy, ngươi không được tùy tiện nói lung tung nha~"
...
Thời gian một nén hương trôi qua.
Cậu bé thở hồng hộc chạy tới dưới cây hòe già.
Triệu Mãng vội vàng hỏi: "Tề tiên sinh có nhận được lễ vật không?"
Cậu bé gật đầu, "Nhận được rồi đại ca ca."
"Hắn có nói gì không?"
"Không có."
Triệu Mãng nhét vài lá vàng vào tay cậu bé.
Mỉm cười nói: "Cực khổ cho ngươi rồi, mau về nhà đi."
Cậu bé nở nụ cười sáng lạn, "Cảm tạ ngài đại ca ca."
Nhìn khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng của cậu bé, mắt Triệu Mãng đảo một vòng, hỏi:
"Ngươi tên gì?"
"Đại ca ca, ta tên A Ngốc."
"Ngươi có phải học sinh của Tề tiên sinh không?"
"Đúng vậy."
Triệu Mãng hơi nheo cặp mắt hẹp dài lại, "A Ngốc à, ca ca đói bụng, ngươi có thể dẫn ta về nhà ăn chút ít được chứ?"
Cậu bé hiếu khách đáp: "Đương nhiên là được rồi."
...
Sau một canh giờ.
Mặt trời dần lặn về phía tây.
Trong một tiểu viện đất vàng tại ngõ Tật Phong, có mấy chục cư dân của trấn nhỏ tụ tập.
"A Ngốc chết rồi!"
"Đứa nhỏ quá đáng thương, bị chính mẫu thân cưa đầu."
"A Ngốc chết rồi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
"Vị Thất hoàng tử kia cho kế phụ của A Ngốc ngân phiếu ngàn lượng, để hắn cưa đầu A Ngốc. Không ngờ A Ngốc phản kháng kịch liệt, hắn nhất thời không thể nào áp chế được."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, Thất hoàng tử kia lại uy hϊếp mẫu thân của A Ngốc, bảo là muốn gϊếŧ kế phụ của A Ngốc."
"Mẫu thân A Ngốc lập tức đoạt lấy cái cưa trong tay kế phụ, tự tay cưa đứt đầu con ruột mình."
"Nghĩ đến cũng thấy kỳ lạ, đối với kế phụ, A Ngốc như một con hổ con hung hãn. Vậy mà đối với mẫu thân, từ đầu đến cuối hắn không hề nhúc nhích, đừng nói tới phản kháng, ngay cả một tiếng hét cũng không có."