A Phi khẽ lắc hai cánh tay đang rũ xuống: “Sư phụ, đau, đau quá, căn bản không thể giơ lên được.”
“Nếu không nghỉ ngơi dăm bữa nửa tháng, đồ nhi đi xí cũng thấy khó khăn.”
Chu Cửu Âm trợn tròn mắt, nói: “Thuốc có đắt không?”
A Phi cười khổ, nói: “Đồ nhi có hỏi qua tiệm thuốc của Dương gia, loại thuốc rẻ nhất mà những người ngoại luyện võ phu từng dùng cũng phải trăm lượng tuyết hoa văn bạc.”
“Thật không rẻ chút nào.”
Chu Cửu Âm tặc lưỡi nói: “Nghèo văn giỏi võ, người xưa quả không lừa ta.”
“Sư phụ, cả gia tài của đồ nhi ngay cả bã thừa của canh thuốc cũng không mua nổi, hay là...thôi bỏ đi.”
Chu Cửu Âm nhìn cậu thiếu niên một cái: “Nói cho cùng không phải là bồi bổ khí huyết thôi sao, đi theo ta.”
Thân rắn khổng lồ uyển chuyển bò vào hướng sâu bên trong động.
Thiếu niên đi sát theo sau.
Sau thời gian một nén hương.
A Phi nhìn đống Linh quả đỏ rực chất thành núi ở trước mặt, đồng tử ở trong mắt kinh ngạc tới nỗi suýt rơi cả xuống đất.
“Canh thuốc khỉ khô gì chứ! Có thể sánh được với Xích hương quả của vi sư sao?”
Chu Cửu Âm nhẹ nhàng nói: “Cứ ăn thỏa thích đi, ngoạm miếng lớn, thoải mái ăn, ăn cho chết luôn~”
A Phi mồm miệng đang khô khốc cũng vơ lấy một quả.
Răng rắc răng rắc, nước quả vừa cắn bắn tung tóe.
Nước quả hòa trộn với thịt quả, hòa vào trong bụng.
A Phi lập tức cảm thấy cả người vô cùng ấm áp, bay bổng, đôi tay hơi ngứa.
Một quả xích hương quả đi vào bụng.
A Phi thử cử đông hai tay.
Cảm giác châm chích và đau nhức biến mất không dấu vết.
“Còn đau không?”
Chu Cửu Âm hỏi.
“Không còn đau nữa.”
A Phi lắc đầu.
“Không đau nữa thì cút ra ngoài luyện kiếm đi!”
......
Ban ngày và đêm đen.
Mặt trời và mặt trăng.
Bất Chu San Nam, trước hang động, dưới hai cây đào bên vách núi, không biết là từ lúc nào có thêm một cậu thiếu niên non nớt cầm thanh huyền thiết trọng kiếm.
Khi giơ lên khi để thăng bằng.
Có khi cậu thiếu niên mệt đến nỗi thở hổn hển như trâu, nằm dài trên bãi cỏ mềm mại.
Có lúc lại vui mừng khôn siết, hoan hô cổ vũ.
“Sư phụ, con kiên trì được nhiều hơn hôm qua một trăm chín mươi bảy nhịp tim!”
Cứ mỗi khi như vậy, con rắn nằm phơi nắng ở cửa động lại lười nhác đả kích: “Có một hai phút chứ nhiêu, có gì đáng để vui đâu? Đối với một con rắn đang trong mùa giao phối mà nói, nó còn không xứng làm món khai vị.”
“Đồ nhi, nhất định không được trở thành người giao sữa nha.”
Cậu thiếu niên nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, người giao sữa là gì?”
Ánh mắt của con rắn mơ màng nói: “Không hiểu là phúc~”
Thời gian từng ngày trôi đi.
Hạ đi thu tới.
Một ngày nọ.
Cậu thiếu niên đang giơ kiếm.
Đã kiên trì được nửa canh giờ.
Dáng vẻ điềm tĩnh.
Còn về con rắn, trước mặt chất một đống đào tròn trĩnh, thỉnh thoảng lại thò đầu vào ăn vài cái.
Trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh máy móc lạnh lùng.
‘Ting, kiểm tra thấy đồ đệ Trần Mộng Phi của ký chủ đã thành công tiến vào võ phu cửu phẩm.’
‘Hệ thống sư đồ trả về: Đang có hiệu lực.
Danh tính đồ đệ: Trần Mộng Phi
Thiên phú: Trời sinh kiếm thai
Tuổi: Mười hai
Tu vi: Cửu phẩm (0.3/100)’
Tính năm nuôi dưỡmg, hạt giống cũng xem như đến ngày mọc mầm rồi.
Chu Cửu Âm có loại kích động âm ấm nơi khóe mắt.
Đáng tiếc, chỉ đến khi A Phi chết đi, hệ thống mới trả lại tu vi cả đời của thiếu niên.
“Đồ nhi.”
“Sư phụ, trên cây không còn đào nữa rồi~”
Cái đuôi khổng lồ của con rắn quét nhẹ một cái.
Âm thanh xé tan bầu trời, một thứ gì đó bắn ra từ trong hang động.
Một tiếng nổ, cắm trước mặt cậu thiếu niên.
Một thanh kiếm sắt rỉ sét.
“Sư phụ, người đang làm gì vậy?”
Cậu thiếu niên kinh ngạc hỏi.
Tinh thần phấn khích.
Chu Cửu Âm biến thành hình người.
Đi về phía trước vài bước, nhổ thanh kiếm sắt lên.
“Đồ nhi, mở to cặp mắt chó con ra mà nhìn cho rõ, kiếm pháp này tên là Lạc Anh!”
......
Lạc Anh kiếm pháp là do hệ thống thiết kế riêng cho người có Trời sinh kiếm thai như A Phi.
Không chỉ có thể ngoại luyện, còn có thể nội luyện xuyên suốt.
Đủ khiến cho cậu thiếu niên trở thành nhất phẩm võ phu.
Thu qua đông đến.
Chu Cửu Âm thu lại thanh kiếm sắt, đưa cho A Phi một thanh kiếm mềm như dải ruy băng.
Con hãy chạy bộ trước, rèn luyện một cơ thể cường tráng. Sau đó đến trọng kiếm, đánh thức sức mạnh. Cuối cùng mới là kiếm cứng, thành thục Lạc Anh kiếm pháp.
Kiếm mềm mài rũa tiểu tiết, kiểm soát sức mạnh để đạt được trạng thái thu phóng dễ dàng. Cuối cùng, chuyển trở lại thanh kiếm cứng, một bước liền có thể đạt được thành công bất ngờ.
Văn Cảnh năm thứ hai mười chín, đông.
Cái rét hoành hành.
Trời đất ảm đạm.
Rầm một tiếng, thanh kiếm mềm chém ngang má cậu thiếu niên, lập tức máu chảy đầm đìa.
“Sư phụ, khó quá, không dễ chút nào!”
Cậu thiếu niên sợ thanh kiếm mềm cắt đứt áo bông và quần dài, bèn cởi hết quần áo, chỉ còn một chiếc quần đùi.
Lúc này, chàng thiếu niên cầm một thanh kiếm mềm như thắt lưng, muốn khóc mà không được, khắp người đầy những vết cắt.
Con rắn đỏ nằm ở cửa hang chờ thời kỳ ngủ đông, há cái miệng đẫm máu ngáp dài.
“Đồ nhi, nước có mềm không?”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Từng thấy lũ lụt chưa?”
“Chưa từng.”
“Từng nghe nói chưa?”
“Rồi ạ.”
Cậu thiếu niên gật đầu, nói: “Nghe mẫu thân nói, Văn Cảnh năm thứ mười bảy, ở phủ Tê Hà châu Ngọc Bình liên tiếp mưa hơn hai tháng, dẫn đến lũ lụt.”
“Lũ lụt xối xả phá vỡ bờ đê kiên cố, nhấn chìm cả một phủ Tê Hà, nạn dân nhiều vô kể.”
Chu Cửu Âm hỏi: “Nếu nước là một thứ mềm mại, tại sao nó có thể phá vỡ bờ đê kiên cố?”
Chàng thiếu niên rơi vào trầm tư.
......
Văn Cảnh năm thứ ba mươi, hạ.
‘Ting, kiểm tra thấy đồ đệ Trần Mộng Phi của ký chủ đã thành công tiến vào võ phu bát phẩm.’
Năm đó, cậu thiếu niên mười ba tuổi, cũng xem như là đã thành thạo kiếm mềm.
Văn Cảnh năm thứ ba mươi mốt, thu.
Năm đó, cậu thiếu niên thành công tiến vào võ phu thất phẩm.
Kiếm mềm cũng thay trở lại thành kiếm cứng.
Văn Cảnh năm thứ ba mươi ba, hạ.
Năm đó cậu thiếu niên mười lăm tuổi.