Bản Giao Hưởng Định Mệnh Của Đời Tôi

Chương 49

Kể từ đó cô đổi tên liên lạc của Trần Minh thành GZ. Một ban nhạc cô rất thích.

Anh giống họ vậy, một vị thần tượng, dù cho thích cách mấy cũng chỉ có thể nhìn từ xa. Không thể với tới, cũng không dám với tới. Chỉ đặt trong tim, không dám mơ mộng...

Từ lúc chọn con, dường như Hương không có cuộc sống riêng cho mình, ngoài việc chăm chỉ làm việc, mọi thứ khác đều trở nên vô nghĩa. Cô vẫn đi làm dù đang mang thai tháng thứ 9.

Về phần Bùi Tuấn, anh đầu tư kinh doanh thất bại, cuối cùng trở thành cấp dưới của cô. Anh sẽ làm bất cứ điều gì cô yêu cầu.

Thời gian này cô sẽ không bao giờ chủ động tìm việc gì đó để làm, mà luôn tiếp nhận công việc một cách thụ động. Và ở một nơi nào đó không có ai, cô sẽ lặng lẽ khóc trong âm thầm.

Tại sao cô vẫn muốn gặp lại anh ấy dù đã lựa chọn rời ra?

Khi Hương chuẩn bị kết hôn với Bùi Tuấn với cái bụng đầy đặn, cô nhớ đến Trần Minh từng nói rằng anh sẽ thiết kế váy cưới cho cô.

Tuy anh lúc đó nói một cách thản nhiên, nhưng cô có cảm giác như muốn xé nát da thịt, lòng cô bật khóc khi nghĩ đến câu nói ấy.

Mãi đến trước ngày cưới một hôm, cô mới gửi tin nhắn cho Trần Minh: “Boss, em sắp kết hôn.”

Trần Minh nhận được tin nhắn, anh đang ngồi ở độ cao ba ngàn mét đọc tạp chí.

Anh dùng ngón tay thon dài cầm chiếc cốc do cô tiếp viên đưa, liếc nhìn vào làn mây lay động bồng bềnh.

Một lúc lâu sau, anh mới trả lời: “Anh không muốn nói lời chúc phúc, nhưng sau này nếu em có việc gì cần thì có thể nói với anh. Anh vẫn sẽ là boss của em.”

Hương nhìn đoạn tin nhắn mà muốn chết vạn lần. Nhưng có một điều may mắn là Trần Minh không ghét cô, vì cô đã chọn một đứa trẻ thay vì anh.

Trong nhiều năm, Hương luôn nhớ lại khoảnh khắc anh ôm cô, và tựa đầu vào vai cô vào một buổi sáng tháng nào đó trong năm. Một nụ hôn mặn nồng, và lần ân ái trong vô thức.

Mỗi lần nghĩ đến, Hương như có hàng ngàn mũi tên đâm vào tim. Thế nhưng, khi nhìn lại cô đã không có đường quay lại nữa rồi.

Hai năm sau đó, Trần Minh và Hương đã không gặp nhau.

Đúng như đã hứa, Trần Minh không bao giờ đặt chân vào thành phố Y, dù nhiều lần anh suýt cầm lòng không đặng muốn trực tiếp nhìn cô gái ấy dù chỉ một lần.

Cô kết hôn, anh không đến. Cô sinh con, anh cũng không đến. Chỉ là hai người thỉnh thoảng trò chuyện trên phần mềm xã hội.

Anh sẽ gửi quà cho cô, hầu hết trong số đó là đồ trang trí do tự anh thiết kế. Và cô sẽ gửi cho anh đồ ăn nhẹ, như một phần quà đáp lại.

Cô biết anh không cần quà. Anh từng nói rằng anh thường xuyên đói vì hay làm việc ngoài giờ, nếu ở văn phòng có thể nhặt được một túi đồ ăn nhẹ để no bụng bất cứ lúc nào anh sẽ cảm thấy rất vui.

Vì thế mỗi tháng anh đều nhận được đồ ăn nhẹ do Tuyết gửi đến một hoặc hai lần.

Đôi khi cả hai đều rất bận và chỉ nói chuyện sau vài tháng. Đôi khi họ trò chuyện suốt cả buổi. Nói nhiều nhất về thiết kế chứ hiếm khi nói về cuộc sống cá nhân.

Đôi khi, cô tâm sự với anh về cuộc sống và phàn nàn về việc đánh mất ước mơ của mình. Nhưng cả hai chưa bao giờ nhắc đến chồng cô hay vợ cũ của anh.

Mỗi lần kể về những giấc mơ, anh luôn có vẻ buồn hơn cô. Nhưng vô số lần, anh đã thuyết phục cô thoát khỏi ngục tù hôn nhân và hãy để bản thân được tự do.

Cô luôn không thể thực hiện được. Nguyên nhân là do đứa trẻ còn quá nhỏ.

Đây luôn là chủ đề trò chuyện duy nhất có thể khiến họ chia tay trong không vui.

Hương ngày càng không thể kiềm chế được tính nóng nảy của bản thân, ngày càng trở nên cáu kỉnh và mất đi sự nữ tính.

Người ta nói, nếu ở bên một người đàn ông phù hợp, người phụ nữ sẽ ngày càng xinh đẹp và quyến rũ. Nếu ở bên một người đàn ông không phù hợp, người phụ nữ sẽ ngày càng kém nữ tính.

Một người phụ nữ chỉ quan tâm đến việc làm, chăm chỉ và kiếm thật nhiều tiền thì trái tim cô ấy sẽ rất nhanh khô héo mà thôi.

Nhiều lúc, Hương cũng mơ tưởng đến có một lưỡi dao cắt ngang cổ tay mình, nhưng cô không dám, và cô cũng không thể làm được. Ít ra cô vẫn còn cha mẹ, con cái và một lời hứa không thể quên.

Có lẽ đứa trẻ là điều duy nhất khiến cô nhớ ra mình là ai trong thế giới này đi?

Cô sẽ không ích kỷ đến mức để một đứa trẻ phải chịu đựng tất cả những điều không hay vì cha mẹ của nó.

Mọi cuộc hôn nhân đều cay đắng, và không cuộc hôn nhân nào có thể thuận buồm xuôi gió.

Bạn bè xung quanh đều kết hôn, tất cả những gì Hương nhìn thấy đều là những lời phàn nàn về hôn nhân.

Hóa ra người phụ nữ nào cũng sẽ hối hận khi cưới bất kỳ người đàn ông nào.