Bản Giao Hưởng Định Mệnh Của Đời Tôi

Chương 43

Đã bao lâu không gặp, Trần Minh không thay đổi nhiều, nhưng người con gái ấy của anh lại trở nên hốc hác hơn rất nhiều.

Anh không biết là do mang thai mà trông cô hốc hác hơn hay không, anh chỉ thấy xót trong lòng. Càng nhiều hơn là đau khổ và bất mãn về người đàn ông tệ bạc cô đã chọn.

Nhìn Trần Minh bất ngờ xuất hiện trước mặt mình, nước mắt Hương như ngọc vỡ, không tự chủ mà chảy ra.

Làm sao cô có thể đối mặt với anh đây?

Bởi vì Trần Minh đến thành phố Y lúc 20h, trời đã tối nên địa điểm hai người gặp nhau chính là căn nhà thuê với hai phòng ngủ của Hương.

Hương đã suy sụp không thể ăn uống hai ngày liền do đó rất mệt mỏi, không muốn ra ngoài.

Trần Minh hiểu tất cả những điều này, nên anh đã đến nhà cô. Bất quá, hiện tại cô đang mang thai, chẳng lẽ cô còn lo lắng giữa hai người sẽ xảy ra chuyện gì sao?

Nhìn Hương đang khóc, đôi mắt đỏ hoe, trong lòng Trần Minh cảm thấy đau đớn.

Anh tưởng những tháng ngày trở lại đây, anh có thể quên hết mọi thứ về cô. Nhưng không! Anh chỉ giống như con cá đang bơi ngược dòng, trở thành kẻ hề cho chính bản thân anh mà thôi.

Hai người ngồi trong phòng khách, đối mặt với nhau.

Sau những lời chào hỏi sáo rỗng, Hương vẫn không ngừng khóc. Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô khóc trong bất lực.

Người phụ nữ đã rơi nước mắt trước người đàn ông cô gọi là “boss” kia, và cả hai đã không biết phải nói gì trong cái bầu không khí ấy.

Trần Minh lặng lẽ đưa khăn giấy cho cô hết lần này đến lần khác, thật chậm rãi. Sắc mặt anh lúc nào cũng u ám, nhưng chưa bao giờ anh nói một lời an ủi.

Một lúc sau, cuối cùng Hương cũng cạn lệ, Trần Minh mới hỏi: “Em khóc đủ chưa?”

Giọng nói lạnh lùng của anh khiến cô run rẩy. Tại sao câu hỏi này nghe có vẻ như anh đang giận cô vậy?

Cô không trả lời, cúi đầu không biết phải nói gì.

“Nếu em đã khóc đủ rồi thì bắt đầu từ ngày mai đừng rơi thêm một giọt nước mắt nào vì tên khốn kia nữa.” Lời nói của Trần Minh có chút giống như một lời cảnh cáo.

"Em... không biết phải làm sao..."

Đối với người phụ nữ lần đầu mang thai, cô vô cùng tò mò về hạt giống trong bụng mình, nhưng cũng chán ghét nguồn gốc của nó nên cảm thấy rất mâu thuẫn.

“Ngày mốt em hãy cùng anh đến bệnh viện để phá thai đi.”

Đúng vậy, Trần Minh đã nói như vậy. Anh đã nói anh sẽ cùng cô đi phá thai.

"...Em sợ..."

Hương càng cảm thấy sợ hãi hơn sau khi nghe những lời của Trần Minh. Việc tước đi giọt máu của chính mình khỏi cơ thể là một điều tàn nhẫn không thể tưởng tượng được.

"Anh sẽ đi cùng em, anh sẽ giúp em hẹn gặp bác sĩ giỏi nhất vào ngày mai."

Lời nói của Trần Minh giống như một mệnh lệnh, anh giống như không muốn cho cô cơ hội để khước từ anh thêm một lần nào nữa.

"Em vẫn chưa biết phải làm gì..."

"Vậy em có muốn cùng hắn làm hòa lần nữa không? Hai người đến từ hai thế giới khác nhau, cách nhìn nhận nhân sinh và thế giới quan của cả hai căn bản không thể hòa hợp. Nếu giữ lại đứa trẻ này, em sẽ càng mệt mỏi hơn mà thôi!"

Trước đây Hương ít nhiều đã nói với Trần Minh về Bùi Tuấn, nên Trần Minh có thể hiểu được tình cảnh của hai người họ.

Không thể phủ nhận rằng phân tích của Trần Minh có lý, Hương không thể bác bỏ điều đó, nhưng cô sợ lắm...

"Hãy dũng cảm lên, anh sẽ đồng hành cùng em... Anh sẽ luôn ở bên em." Trần Minh động viên cô.

Hương không thể tưởng tượng được rằng chủ tịch tập đoàn Hàn Phong, lại trốn trong căn nhà thuê của cô để an ủi, động viên.

Đột nhiên Hương cảm thấy hơi đói, rồi cô nhớ ra mình chưa ăn tối, bèn nói: "Em... có chút đói, chúng ta ra ngoài ăn tối đi."

Trước lời đề nghị của Hương, Trần Minh không nghĩ ngợi mà gật đầu, sau đó hỏi: "Vậy em đã nghĩ ra nên ăn gì chưa?"

“Em không biết…”

"Nhà em có nguyên liệu gì không? Để anh nấu cho em ăn. Ăn nhiều ở ngoài không tốt cho sức khỏe đâu.” Nghĩ một hơi, Trần Minh lại bảo: "Lần trước anh đã hứa sẽ nấu đồ ăn ngon cho em. Em còn nhớ không?”

“Nhưng... em mới chuyển đến đây, trong tủ lạnh thật sự chẳng có gì để ăn cả. Với lại, bây giờ bắt đầu nấu nướng có phải hơi muộn rồi không? Hay ra ngoài ăn trước, lần sau anh hãy nấu cho em ăn nhé.”

“Được thôi.”

Trần Minh không cố gắng nấu ăn nữa. Thế là hai người cùng nhau đi ra khỏi khu phố Hương sống, đi đến một nhà hàng Tây gần đó.

Cả hai ngồi xuống, người phục vụ mang thực đơn ra. Trần Minh hỏi Hương muốn ăn gì. Hương lại cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy những hình ảnh món ăn trên thực đơn. Cô muốn nôn nhưng không thể.

Thấy phản ứng của cô, Trần Minh ra hiệu cho người phục vụ rót một cốc nước ấm, sau đó cầm thực đơn lên gọi hai món bít tết khác nhau, cộng thêm salad rau, salad trái cây, một ít súp borscht và một món tráng miệng.