Bản Giao Hưởng Định Mệnh Của Đời Tôi

Chương 39

Người phục vụ khôn ngoan rời đi.

Sau đó Hương nghe được giọng nói của Trần Minh: “Tất dưới chân em bị rách rồi.”

“A?”

Hương lại đỏ mặt, vội chạy vào phòng tắm thay tất. Quả nhiên, lòng bàn chân có một lỗ nhỏ, chỉ kim đâm ra ngoài.

Nhưng làm sao anh ấy biết được?

Quan trọng là vừa rồi cô không có nghe thấy anh gọi phục vụ chuẩn bị tất a!

Tại sao người phục vụ mang đến? Chẳng lẽ là đêm qua...

Ôi! làm sao có thể là đêm qua...

Hương chỉnh lại bộ váy nhăn nheo trước khi cô lần nữa ra khỏi phòng tắm, ngay lúc này cô thấy Trần Minh đang ăn sáng ở bàn ăn.

"Hương, em lại đây ăn sáng." Trần Minh bình tĩnh gọi.

“Ồ.”

Hương ngơ ngác đáp, cảm thấy ăn sáng cùng một người đàn ông trong khách sạn có chút kỳ lạ. Nhưng cô không thể biết được đó là điều kỳ lạ gì.

“Tối qua anh có nói gì không?” Trần Minh mang bánh sandwich và một ly sữa nóng đến cho Hương, rồi tự mình cắt bánh mì trong khi hỏi.

"Anh say ngủ trên sàn nên em đã nhờ người phục vụ khách sạn đặt anh lên giường. Sau đó, khi em chuẩn bị rời đi, em nghe thấy anh hét lên, mẹ ơi đừng bỏ con. "

Hương tường thuật rất chân thật, nói ra tất cả mà không cần nghĩ ngợi. Nói xong cô liền hối hận vì cái tật miệng nhanh hơn não này.

“Sau đó anh nắm tay em à?” Trần Minh liếc nhìn Hương.

"Ừ." Hương gật đầu.

Trần Minh lúc này vẻ mặt rất kỳ quái, cất tiếng: "Thật xin lỗi."

“Không sao đâu.” Hương uống sữa rồi nói ra câu gì đó khiến cô muốn cắn đứt lưỡi. “Lúc nhỏ, em cũng thường nằm mơ thấy bị bố mẹ bỏ rơi mình, cho nên trong giấc mơ em cũng thường nói câu tương tự như vậy."

Cô thực sự đã đánh mất chính mình rồi. Sao có thể lơ là mà nói ra hết suy nghĩ trong lòng chứ?

Trần Minh sững sờ, chiếc bánh mì dừng lại giữa không trung.

“Em cũng thường nói điều đó trong giấc mơ?” Anh có vẻ không chắc những gì mình nghe được có phải là sự thật hay không, nên hỏi cô.

"Đúng vậy, em... từng bị bỏ lại ở công viên, họ đã không tìm em, đến khi cảnh sát đến và dẫn em về nhà..."

Hương không biết tại sao, nhưng cô chỉ muốn nói với anh điều này.

Cảm thấy nếu cô nói ra, có thể cô sẽ an ủi được cho anh một chút, để anh biết rằng trên đời không chỉ có anh không còn mẹ, mà còn đó những người khác không có được tình yêu từ gia đình giống như anh.

Trần Minh đau trong lòng một ít, mặc dù anh đã biết về trải nghiệm cuộc sống của cô, nhưng anh vẫn cảm thấy đau khổ khi nghe cô nói điều này từ chính tai mình.

Nhiều khi, ánh mắt cô u sầu và cô đơn, khí chất toát ra từ cơ thể cô độc và buồn bã. Hẳn là có vô số câu chuyện cùng lời nói mà cô đã chôn giấu, không thể nói ra!

“Hương.” Trần Minh ngẩng đầu nhìn cô, sau đó đưa tay sờ lêи đỉиɦ đầu cô gái ấy: “Từ giờ trở đi, nếu em có điều gì muốn nói mà không thể nói cho người khác biết, thì có thể nói với anh."

“Được rồi, ông chủ.”

Hương cầm đĩa salad bơ và rau củ nhỏ được Trần Minh đưa đến, nếm thử mùi vị rất ngon.

“Nếu có cơ hội, em hãy cùng anh du lịch vòng quanh thế giới đi.”

"... Vòng quanh thế giới, đúng là một giấc mơ đẹp. Khi em già đi, em sẽ làm một chuyến!" Hương cười vui vẻ.

Trần Minh bóc một quả trái cây đưa cho Hương, sau đó bình tĩnh đề nghị: "Vậy thì quyết định như vậy. Anh sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho em."

Ăn sáng xong, Trần Minh thay quần áo rồi ra ngoài tiễn Hương, người đang mang đôi giày cao gót nữ phiên bản giới hạn mà anh vừa tặng.

Bên khác, Hương than thở vì Trần Minh có thân hình thật quá chuẩn, bộ quần áo nào cũng vừa vặn với anh ấy cả, quá... đẹp trai rồi!

“Anh tặng đôi giày này cho em. Dù sao thì giữ chúng trong kho cũng không có tác dụng gì." Trần Minh bình tĩnh nói.

"Nhưng gót chân hơi cao, bình thường em không thể đi giày cao như thế này."

Cô ấy thật thà, đáng yêu quá!

"Có thể xem như một món quà lưu niệm cũng được." Trần Minh lạnh lùng, bị cô từ chối nên anh phải tỏ ra chút gì đó không vui.

"..."

Hương không biết nên nói gì, đành phải im lặng tiếp nhận.

Sau cô theo Trần Minh ra khỏi phòng, trong khi không biết bắt chuyện thế nào với người đàn ông lạnh lùng tại suốt chặng đường.

Lên xe, Trần Minh khởi động xe rồi bỗng hỏi: “Cánh tay của em còn đau không?”

“Không sao đâu, chỉ là một vết đỏ nhỏ thôi.”

“Vậy em có muốn mua một ít thuốc mỡ bôi lên?"

“Em không yếu đuối như vậy! Không sao cả." Hương vô tâm cười khúc khích.

"Sau này em đừng như vậy khi gặp người khác."

Nghe được những lời này, Hương lập tức ngừng cười.

Cô hiểu ý anh.

Anh muốn nói cô không nên qua đêm với một người đàn ông trong khách sạn. Mặc dù giữa họ đêm nay đã không có bất cứ chuyện gì phát sinh...