Bản Giao Hưởng Định Mệnh Của Đời Tôi

Chương 37

Vẫn còn chút se lạnh vào sáng sớm tháng tám. Trần Minh bước ra khỏi sảnh khách sạn và đi dọc theo hành lang.

Anh cảm thấy một ham muốn mạnh mẽ quét qua mình, thậm chí không thể tưởng tượng được đã bao lâu rồi anh chưa có những ham muốn tương tự. Ít nhất, trong ba năm qua, ngoài trừ sự cố trong đêm sáu tháng trước anh đã cố tình kiêng quan hệ tìиɧ ɖu͙©.

Tuy nhiên, vào ngày hôm nay, anh không thể kiềm chế được những ham muốn này.

Thế là Trần Minh bắt đầu chạy không mục đích. Chạy nhanh, nhanh hơn, thậm chí nhanh hơn nữa.

Dường như chỉ chạy gần đến giới hạn thể lực mới có thể xoa dịu ham muốn trong lòng anh, và cho phép lý trí của anh quay trở lại.

Trần Minh không biết phải mất bao lâu mới chạy về khách sạn, người ướt đẫm mồ hôi. Sau khi nghỉ ngơi một chút ở sảnh, anh nhờ quản lý lễ tân, mở cửa phòng 4020 cho mình.

Người quản lý chính nhận thấy đây là khách hàng đã ký hợp đồng cả năm nên làm theo. Sau khi vào thang máy, Trần Minh nhờ anh ta: “Tám giờ sáng mang một ít bánh mì sandwich, rau củ quả và sữa nóng lên phòng, nếu có tráng miệng thì càng tốt.”

Người quản lý cung kính đáp: "Vâng, anh Trần. Tôi sẽ chỉ đạo bộ phận nhà bếp chuẩn bị."

"Nhân tiện, để nữ nhân viên của anh mua một đôi tất chân dài gửi đến phòng tôi." Trần Minh mặt không biểu cảm nói.

"Hả?" Người quản lý bối rối. Nhưng sau hai giây, anh ấy bình tĩnh trả lời: "Được rồi, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ chuẩn bị và giữ bí mật cho ngài"

Có vẻ như người này đã có gì đó hiểu lầm ở đây, bất quá Trần Minh lười giải thích nên mặc kệ.

Anh nhân viên mở cửa phòng rồi rời đi. Trần Minh đi vào, nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ. Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra. Thật may cô vẫn ở đó.

Nhìn kỹ hơn, cô ấy đang ngủ yên bình như một đứa trẻ. Và chỉ cái liếc nhìn này đã khiến cho hàng phòng ngự của Trần Minh hoàn toàn sụp đổ.

Một số tế bào trong cơ thể anh như điên lên mà gào thét, bản năng nguyên thủy nhất bắt đầu trỗi dậy, anh nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ bước vội vào phòng tắm.

Sau khi cởϊ qυầи áo, Trần Minh thấy mình đã cương cứng bèn hít một hơi thật sâu.

Những năm qua, không phải không có phụ nữ ở bên cạnh anh, trái lại nhiều đến mức anh không đếm nổi. Dù là người mẫu hay sếp nữ quyến có ra sức hút anh. Nhưng anh chưa bao giờ để ý đến họ.

Bởi vì trước kia anh nói rằng anh sẽ chỉ yêu mẹ của mình, và rồi anh không còn bao giờ được yêu bà nữa. Thậm chí anh không thể nhớ đến bà, vì điều đó sẽ khiến anh không thể toàn tâm toàn ý cống hiến cho nghệ thuật.

Anh từng nói rằng sẽ yêu vợ mình trọn đời, song chẳng bao lâu anh đã lựa chọn rời bỏ cô, để cống hiến hết mình vì thứ anh gọi là đam mê, là nghệ thuật.

Để thể hiện tốt hơn tài năng của bản thân, anh đã lựa chọn từ bỏ tất cả...

Anh chính là con người ích kỷ như thế đó, chính vì thế anh không muốn phạm phải bất cứ sai lầm tương tự nào khác.

Khi đi trên con đường này, anh đã lựa chọn cô đơn.

Trần Minh nằm trong bồn tắm lớn bằng đá màu xám, nhắm mắt lại và thư giãn.

Khi nhìn thấy Hương ngủ say như trẻ con, trong lòng anh chợt căng thẳng, đành phải dùng nước lạnh để tỉnh lại.

Trần Minh không biết đã mất bao lâu nhưng ham muốn đâu đó trong cơ thể cuối cùng cũng rút đi. Một người đàn ông 31 tuổi đã kiêng cữ suốt thật là một điều khó khăn.

Anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn trong cuộc sống và liều lĩnh trong sự nghiệp, nhưng anh phải kiểm soát chặt chẽ bản thân về ham muốn tìиɧ ɖu͙©. Nếu không, anh sợ mình sẽ sa đọa!

Trần Minh từ phòng tắm đi ra đã là sáu giờ rưỡi sáng. Anh mặc áo choàng tắm, bước vào một căn phòng nhỏ khác để chợp mắt.

Bên khác, khi Hương tỉnh dậy, cô không nhớ mình đang ở đâu. Dụi mắt, rồi cô thấy hoàn cảnh xung quanh lạ lẫm liền khẳng định bản thân chưa từng đến nơi này.

Một đỗ nghèo khỉ như cô, khẳng định không thể qua đêm trong nơi sang trọng như vậy được.

Chẳng lẽ?!

Sau đó Trần Minh nghe thấy một tiếng hét. Anh nhanh chóng bật người dậy rồi lao vào phòng ngủ, trực tiếp mở cửa.

“Có chuyện gì vậy?” Trần Minh lo lắng hỏi.

Vừa rồi Hương bị chính mình dọa sợ, khi nhớ tới đây là phòng của Trần Minh, cô càng hoảng hơn mà không khỏi hét lên.

Lúc Trần Minh xông vào, Hương nhanh chóng kéo lại chiếc chăn đã mở sẵn kia. Dù cô biết rõ mình vẫn còn mặc quần áo chỉnh tề, song ám ảnh đêm nọ vẫn khiến cô khẩn trương như sợ bị xâm phạm.

"Em có chuyện gì vậy?" Trần Minh lại hỏi, trên mặt có chút kinh ngạc.

Mặt Hương đỏ bừng. Hôm qua cô đã ngủ quên nên Trần Minh đã đặt cô lên giường, nhưng điều ấy Hương không biết.

Hơn cả thế, Hương choáng đầu, ký ức như nhớ như không rất mơ hồ, chắc do men rượu gây nên.

"Đêm qua... sao em lại ngủ trên giường của anh?" Khuôn mặt đỏ bừng của Hương dường như run rẩy khi nói những lời ấy.

Kết quả Trần Minh mặt không biểu tình, bảo: “Sáng sớm tỉnh lại, thấy em ngủ, liền bế em lên trên giường."

"Ồ..." Hương nhìn Trần Minh đang mặc mỗi áo choàng tắm, không khỏi nuốt khan nói: "Cảm ơn."

Sau đó hai người không nói chuyện nữa, bầu không khí vẫn giữ sự ngượng ngùng khó tả, tay Trần Minh vẫn đặt ở tay nắm cửa không buông.

Một lúc sau, Hương nhấc chăn ra khỏi giường nói: "Ừm... Em về."

“Chúng ta cùng ăn sáng đi, rồi anh đưa em về.”