Bản Giao Hưởng Định Mệnh Của Đời Tôi

Chương 29

Trần Minh lái xe rất nhanh trên đường trở về thành phố S.

Chạy quá tốc độ trên đường cao tốc không phải là điều tốt, nhưng anh muốn chuyển sự chú ý của mình từ Hương sang lái xe.

Mãi đến khi Trần Minh đậu xe vào trạm xăng để tiếp nhiên liệu, anh mới bình tĩnh hơn ít nhiều.

Anh thực sự đã rời khỏi thành phố Y, anh thực sự không biết liệu sau này có gặp lại cô hay không, liệu anh có giao thoa với cuộc sống của người con gái ấy không nữa?

Trần Minh cảm thấy như bản thân đã đánh mất một kho báu, chẳng biết sau này có thể tìm lại được nó hay không.

Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu anh...

Chiều muộn, Hương nhận được cuộc gọi của Cẩm Nhi. Và vấn đề con bạn này gọi tới hỏi, là xem Trần Minh có còn ở đó không?

Hương thấy Cẩm Nhi hết thuốc chữa, ăn ngay nói thật bảo anh ta đã quay về.

Sau đó Cẩm Nhi vẫn không buông mà day dưa với Hương về vô số câu hỏi liên quan tới Trần Minh. Cuối cùng Hương nhịn không được mà hỏi cô ấy: “Cẩm Nhi, em có thích anh Trần không?”

Cẩm Nhi im lặng một lát mới lên tiếng: “Ừ, hình như là yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

"Cẩm Nhi, thành thật mà nói, chị không nghĩ anh ấy đến từ thế giới của chúng ta đâu, thế giới của anh ấy rất khác. Em và anh ấy sẽ không thể có kết quả, dù cho em có nỗ lưc thế nào đi chăng nữa..."

Hương nói đến đây thì dừng lại một chút.

Cô là đang khuyên nhủ Cẩm Nhi, song cô biết những lời này là cô đang tự an ủi chính bản thân mình.

Trần Minh rất khác biệt, cao ngạo, độc đoán, và là một con người lạnh lùng. Anh là chủ tịch, có quyền lực và sự giàu có, anh có vô số sự lựa chọn.

Khác hoàn toàn với cô, một người đơn độc, yếu đuối, một người con gái không được thừa nhận.

Cô không có lựa chọn, giống như đi trên cầu độc mộc không thể ngoái đầu. Cô chỉ có thể tiến về trước với từng quyết định của mình đưa ra, dù cho quyết định ấy là đúng hay sai đi nữa.

Khoảng cách của cô và anh thật sự rất xa vời, như mặt trời chói lóa với mặt trăng tăm tối, chỉ có thể lướt qua nhau tại một khoảnh khắc ngắn ngủi, trước khi tất cả chỉ còn lại là ký ức.

“...Thật ra, em nên chú ý nhiều hơn đến những người xung quanh, những người đối tốt với em kia.”

Nói đến đây, Hương là đang cố ám chỉ cho Cẩm Nhi hãy nghĩ đến Hoắc Vân.

Cẩm Nhi cũng hiểu. Cuối cùng, cả hai hẹn nhau đi ăn tối.

Khi hai cô gái bước vào quán lẩu và ngồi gọi món thì bỗng một người đàn ông lạ mặt xuất hiện.

"Xin chào, cô Cẩm Nhi, tôi là Thành Lâm. Lần trước tôi đã gặp cô và sếp, chúng ta thậm chí còn ăn tối cùng nhau đấy. Cô còn nhớ tôi không?" Thành Lâm đưa tay ra bắt tay Cẩm Nhi.

"A? Anh Lâm? Xin chào, xin chào."

Cẩm Nhi chợt nhận ra đó là Thành Lâm, bạn của ông chủ mà cô đã gặp lần trước.

Khi đó, Cẩm Nhi vẫn đang làm phiên dịch cho một công ty ngoại thương. Cô nói tiếng Anh lưu loát và được sếp trong công ty rất sủng ái, được đi phiên dịch cho một dự án lớn, liên doanh với công ty của Thành Lâm.

Thành Lâm mỉm cười: "Tôi rất vui vì cô vẫn còn nhớ tôi."

"Anh Lâm, anh cũng tới ăn lẩu sao? Đây là bạn của tôi, Hương."

"Chào cô, rất vui được gặp cô."

Thành Lâm lại đưa tay ra bắt tay Hương một cách lịch thiệp. Tuy nhiên anh ta chỉ bắt tay Hương với bốn ngón tay, thay vì nắm trọn cả lòng bàn tay như Cẩm Nhi trước đó.

Hương có vẻ cũng đã hiểu, cô lễ phép đáp lại: "Xin chào."

"Tôi vừa nhìn thấy Cẩm Nhi qua cửa kính khi đậu xe, nên tiến vào chào hỏi."

Thành Lâm đứng hơi khom người giải thích cho cuộc gặp gỡ tình cờ này, bất quá chỉ có người chột dạ mới đi giải thích nha!

"Nếu anh vẫn chưa ăn tối thì sao không ngồi xuống ăn cùng chúng tôi? Không biết anh có phiền không?" Cẩm Nhi lịch sự mời.

"Nếu cô đã nói như vậy, thì tôi rất vui được dùng bữa cùng hai người đẹp." Thành Lâm chỉnh lại gọng kính rồi bảo: "Không biết hai người có phiền chuyển sang phòng riêng không? Bên ngoài này có rất nhiều người, nói chuyện hơi bất tiện.”

Cẩm Nhi và Hương nhìn nhau, sau đó Cẩm Nhi lên tiếng trả lời: “Được rồi, tôi chỉ không biết ở đây còn có phòng riêng nữa?”

"A! Phòng bao chỉ dành cho khách VIP thôi, chờ tôi một chút."

Nói rồi, Thành Lâm đi đến quầy lễ tân, nói chuyện với người ở quầy lễ tân một hồi, một lát sau đã mở một phòng bao ở trên tầng hai.

Thành Lâm còn trẻ, trông chỉ khoảng ba mươi tuổi. Nhìn chung khuôn mặt của anh có thể xem là đẹp trai, ngoại trừ đôi mắt có hơi nhỏ phá hủy đi sắc đẹp ấy.

Bù lại anh có nụ cười trên môi mang đến cho người ta cảm giác rất thân thiện, giống như người anh cả nhà bên vậy, rất đáng tin cậy.

Một người tạo nên cảm giác an toàn, cộng với phong thái lịch thiệp của anh ta trước đó, Hương không phản đối việc ăn tối với một người như thế.