Bản Giao Hưởng Định Mệnh Của Đời Tôi

Chương 25

Nhân viên vui vẻ chào rồi rời đi. Trần Minh thay quần áo vào thì đúng thật là nó trông có vẻ hơi to.

Bất quá chẳng thành vấn đề, Trần Minh cứ thế đi đến phòng tập trong khách sạn, leo lên máy chạy bộ.

Đối với Trần Minh, những lúc tâm trạng không tốt, anh sẽ tập thể dục để cuốn trôi đi mọi tâm trạng bất thường, giúp bản thân bình tĩnh trở lại.

Lúc này phòng tập yên tĩnh, Trần Minh bắt đầu chạy nhanh hơn. Tuy nhiên hôm nay hiệu quả lại không được tốt như mọi khi, anh không những không tịnh tâm được, mà thỉnh thoảng cảnh tượng lần đầu gặp Hương lại xuất hiện trong đầu.

Cô ngồi thanh nhã trong sảnh một khách sạn cao cấp, mái tóc dài xoăn xõa từ vai xuống ngực, nghe nhạc piano và lặng lẽ khóc.

Vẻ ngoài đáng thương làm sao, khiến người ta muốn sưởi ấm cho cô, thậm chí là ôm cô vào lòng an ủi.

Cũng bởi lẽ đó mà khi ấy anh đã tiến tới, đưa cho cô một chiếc khăn giấy, mở đầu cho mối quan hệ giữa hai con người xa lạ.

Và đêm qua, trong một quán bar như thế, cô đứng trên sân khấu, mái tóc dài đến thắt lưng, thân hình gầy gò yếu ớt như gió, nhắm mắt rơi lệ. Còn anh lại thực sự đi lên sân khấu, đưa tay ra dẫn cô bước về chỗ ngồi ban đầu.

Nguyên nhân nào khiến anh hết lần này đến lần khác không thể kiềm chế được bản thân?

Anh có thực sự chỉ muốn khám phá tài năng nghệ thuật và hiểu rõ hơn về cô gái này hay không?

Chẳng phải ban đầu anh vì muốn cho cô một sân khấu ngày càng rộng lớn hơn, nên mới đến thành phố Y không chút do dự?

Trong một khoảnh khắc, Trần Minh cứ tưởng mình yêu Hương, và trong cơn say anh đã cứ thế ôm cô, hôn cô, vuốt ve lấy thân thể đó.

Trong một giây phút, anh muốn ích kỷ, muốn chiếm lấy người phụ nữ ấy làm của riêng.

Tuy nhiên khi tỉnh lại từ cơn mê, người anh yêu lại là vợ cũ của anh.

Kiếp này anh đã từng thề rằng chỉ yêu một người phụ nữ, đó chính là người vợ, người mẹ của đứa con máu mủ với anh.

Cả hai tuy ly hôn nhưng không phải vì không còn yêu nhau, mà vì anh yêu nghệ thuật hơn tất cả.

Sáu năm trước, anh đã trở lại sau khi đắm chìm trong hạnh phúc hôn nhân, và đã có vô số mỹ nhân vây quanh. Bất quá anh chưa từng bao giờ bị cám dỗ, dẫu có xảy ra tiếp xúc xá© ŧᏂịŧ cũng không thể lay động được trái tim đã đóng băng.

Vậy mà lần này chuyện gì đã và đang xảy ra với anh thế này?

Trần Minh chạy hết tốc lực, hình ảnh người phụ nữ với nước mắt, hình ảnh bóng lưng cô rời đi trong đau đớn, vẫn cứ quanh quẩn trong đầu anh mãi.

Đến tận lúc Trần Minh trở về khách sạn đã hơn 9h sáng. Anh lần nữa tắm rửa, kỳ cọ cho sạch cơ thể rồi bắt đầu duyệt email.

Xử lý xong công việc, Trần Minh đột nhiên nhớ tới cái gì, liền gọi điện tới quầy lễ tân khách sạn: "Mời quản lý trực lên phòng gặp tôi."

Chẳng mấy chốc, chuông cửa vang lên: "Xin chào ngài, tôi là quản đốc..."

Trần Minh mở cửa, đưa cho nhân viên mới tới kia một tờ giấy, nói: “Xin hãy chuẩn bị áo phông và quần áo của các nhãn hiệu được ghi trong đây. Tôi muốn nó trước 10h, mua chúng theo kích cỡ tôi đã viết.”

"Thưa anh, chúng tôi phải tính thêm phí cho dịch vụ này." Quản đốc khách sạn nói.

"Được rồi, anh có thể dùng thẻ của tôi quẹt trước." Trần Minh đưa thẻ tín dụng cho người phục vụ khách sạn.

Sau khi đối phương cầm thẻ rời đi, Trần Minh đóng cửa lại, rồi đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra.

Mặt hồ phẳng lặng, nước lấp lánh như gương, tầng mây soi trong nước, thật lạnh lẽo và tĩnh mịt.

Trong ba mươi năm trước của cuộc đời, vì công việc, phần lớn thời gian anh ở trong khách sạn một mình nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy cô đơn. Nhưng hôm nay, tại sao anh lại cảm thấy khác lạ?

Trần Minh vô tình liếc nhìn trên điện thoại, chợt nhớ ra lúc ở quán bar đã thêm tài khoản xã hội của Hương.

Thế là anh mở máy truy cập, rồi bắt đầu đọc các dòng trạng thái của cô trước đây đã từng đăng.

Sẽ không biết cho đến khi Trần Minh nhìn thấy, nhưng anh thật sự ngạc nhiên khi biết cô gái tài năng và sâu sắc trong mắt anh lại cô đơn đến vậy.

Trong vài năm gần đây, cô ấy đăng lên tất cả tấm ảnh đều chỉ có một mình cô. Như thể cô chỉ có một mình trên thế giới này.

Cô đến rạp chiếu phim để xem phim một mình, hát ở ktv một mình, đi du lịch một mình, ở nhà một mình, nghiên cứu công thức nấu ăn một mình và nghe các bài hát cho đến khi cô khóc.

Cô vẫn luôn cô độc thế ư?

Hoa nở, hoa rơi, xuân hạ thu đông, từ đầu đến cuối những năm này không có người hỏi đến.

Trần Minh rơi vào trầm tư, đến khi điện thoại của anh hết pin thì anh lại mở laptop ra, vào tài khoản của Hương tiếp tục lướt xem từng dòng một.

Rồi anh tình cờ bấm vào đường link được Hương đăng tải lên trước kia.

Đó là một bài hát rất chậm rãi, một giọng nữ cao hòa vào tiếng đàn piano và ghita nghe rất hay.