Bản Giao Hưởng Định Mệnh Của Đời Tôi

Chương 20

Bên khác, Quân không tỏ ra bất ngờ mà thành thục đi tới chỗ Hương, an ủi: “Đừng khóc nữa.”

Động tác của Quân rất thành thục như đã an ủi qua người con gái này vô số lần trước đó. Tuy nhiên, Hương vẫn cứ nức nở không thôi.

Trần Minh thực sự không thể giúp được. Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy Hương rơi nước mắt, dáng vẻ quyến rũ của cô lúc này đây khiến anh cảm thấy đau khổ.

Anh cảm thấy tiếng khóc của cô khiến bản thân không ngừng rơi vào lạc lối.

Phán đoán cả anh có sai lầm không, anh và cô thật sự là cùng một loại người ư?

Trần Minh bước lên đài mục, nắm lấy tay của Hương, không nói gì kéo cô về lại chỗ ngồi ban đầu.

Anh có chút ngại ngùng, lấy khăn giấy trên bàn ra đưa cho Hương.

Hiển nhiên anh không ngờ hôm nay cô lại khóc nữa. Hơn hết là sự bình thản của mọi người xung quanh khiến anh nghi ngờ. Chẳng ai ở đây tỏ ra ngạc nhiên, cứ như là chuyện thường tình ở huyện.

Một cô gái đang khóc là thường tình trong mắt họ sao? - Trần Minh không hiểu nổi.

Nhận lấy khăn giấy, Hương lau nước mắt, cúi đầu nói "cảm ơn", song không dám ngẩng đầu nhìn vào Trần Minh.

Cô xấu hổ chết mất thôi. Hôm nay cô lại để anh nhìn thấy sự bối rối của mình.

Trước giờ, cô chỉ biết hát một bài, và chưa từng hát trọn vẹn được bài hát ấy.

Thật hổ thẹn thay!

Trần Minh im lặng ngồi yên, bất quá ánh mắt của anh vẫn luôn dõi theo người bên cạnh. Trong đầu thì thầm hỏi tại sao người phụ nữ này lại khóc nhiều đến vậy?

Chỉ vì âm nhạc? Sự cộng hưởng của âm nhạc cộng hưởng với cô ấy, khiến cô rơi lệ?

Thế nhưng, tiếng khóc của cô thế nào lại làm anh cảm thấy dễ chịu?

Trần Minh giật mình vì suy nghĩ thoáng qua đó.

Không! Hẳn là hành vi bộc lộ cảm xúc và suy nghĩ thật lòng của cô bất cứ lúc nào, mới khiến anh cảm thấy thoải mái.

Trong đời anh, anh đã từng chứng kiến quá nhiều phụ nữ giàu có, kiêu ngạo, muốn chiếm thế thượng phong, muốn giẫm đạp lên người khác.

Ngay cả khi họ chủ động tiếp cận anh, anh cũng sẽ khinh thường họ.

Anh thấy quá nhiều người đeo mặt nạ nhan nhản ngoài kia, nên anh cảm nhận được sự ấm áp trước cách cư xử giản dị và khiêm tốn của Hương.

Trước đây anh yêu người vợ cũ của mình, vì sự ngây thơ và không chút mưu mô của cô.

Vợ cũ Trần Minh chính là bông hoa lớn lên chưa bao giờ gặp thất bại, nên luôn cho rằng mọi người đều tốt bụng. Chính vì điều này mà anh đã yêu người con gái ấy.

Trần Minh bỗng liếc nhìn ba chai Johnnie Walker trên quầy bar và thực sự muốn uống một chút ở cái thành phố xa lạ này.

"Muốn uống một chút không?" Trần Minh hồi lâu mới hỏi.

Lúc này, Hương đã ngừng nức nở, nhìn ly nước trái cây còn chưa uống hết trên bàn, hỏi lại: “Anh đang nói uống rượu à?”

“Ừ.” Trần Minh chỉ vào chai Johnnie Walker trên đầu quầy bar.

“Tôi không uống được, tôi bị dị ứng với rượu.” Hương nói.

Trần Minh thực sự thất vọng sau khi nghe điều này. Cô thực sự không biết uống rượu, hay cô chỉ đang cố trốn tránh?

"Xin lỗi, tôi không thể uống cùng anh được. Nhưng nếu anh muốn uống, tôi sẽ lái xe chở anh về khách sạn." Hương nói thêm.

"Được."

Trần Minh trả lời rất nhanh, rồi anh bước đến quầy bar nói với cô gái vẫn đang lắc bắp rang về chai rượu mà mình muốn uống.

Cô gái với tay lấy chai rượu trên cao đưa sang. Tuy nhiên Trần Minh không vui nói: "Thêm đá."

"Xin lỗi, điều kiện của chúng tôi ở đây rất đơn giản, không có đá viên đâu!” Cô gái mỉm cười nói với Trần Minh, còn lè lưỡi cực kỳ đáng yêu.

Trần Minh trả tiền, quay lại bàn ban đầu với một chai Walker. Cô gái phục vụ cũng nhanh chóng bưng một cái ly đi tới, đặt lên bàn rồi xoay người quay lại quầy bar.

"Nơi này thật sự đơn giản như vậy à, chỉ có mỗi một cái ly thôi sao?" Trần Minh có chút cạn lời.

"Họ đều biết tôi không thể uống rượu, nên...".

Hương chưa kịp giải thích xong đã bị Trần Minh ngắt lời: “Hai người quen nhau?”

"Quên nhau gần năm năm. Chúng tôi theo dõi nhau trên mạng xã hội."

“Vậy tài khoản của cô là gì?”

Trần Minh lấy điện thoại muốn xin tài khoản mạng xã của Hương. Hương không suy nhiều liền thêm anh vào vòng bạn bè.

Sau đó, Trần Minh bắt đầu uống rượu, rồi bất thình lình hỏi một câu khiến Hương bối rối: “Thích không?”

“Cái gì?” Hương cảm thấy mình thật không theo kịp nổi mạch não của người đàn ông trước mặt.

“Bài hát này.” Trần Minh nói.

Hương giờ mới để ý, trong quán đã mở một bài hát nước ngoài rất hay, hơn nữa còn đúng là bài cô thích.

Dường như là Quân cố ý mở, để khích lệ cô chăng?