Bản Giao Hưởng Định Mệnh Của Đời Tôi

Chương 17

Cẩm Nhi lái xe hỏi Trần Minh đi đâu. Trần Minh đỗ xe gần studio của Hương nên anh sẽ quay lại đó trước.

Không có gì xảy ra trên đường đi. Sau khi đến trường quay, Cẩm Nhi nóng lòng hỏi: "Anh định ở khách sạn à? Tôi biết một khách sạn có view đêm rất đẹp, cách đây khoảng 20 phút lái xe thôi. Không biết anh có muốn đến xem thử không?"

“Cũng được.” Vẻ mặt Trần Minh lúc trả lời vẫn rất bình tĩnh, như đó không phải là vấn đề của anh vậy.

“Chúng ta tới đó xem thử đi.” Cẩm Nhi tựa hồ rất chủ động.

Hương chưa bao giờ nhìn thấy Cẩm Nhi như thế này, đôi mắt cô ấy lấp lánh, tựa hồ cô đã nhìn trúng con mồi và muốn lao vào nó mà không quan tâm đến sự an toàn của bản thân.

Linh cảm mách bảo Hương, có vẻ Cẩm Nhi đã yêu Trần Minh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cô chưa bao giờ nhìn Cẩm Nhi rạng rỡ với Hoắc Vân đến thế cả.

Hoắc Vân đã theo đuổi Cẩm Nhi suốt nhiều năm trời, nhưng cô ấy chưa bao giờ đồng ý làm bạn gái của anh ta.

Cẩm Nhi chấp nhận lòng tốt của Hoắc Vân đối với mình, song cô ấy chưa bao giờ đáp trả người đàn ông đó, thậm chí còn không chủ động bằng một người mới quen.

Nhưng bây giờ, sự xuất hiện của Trần Minh dường như đã khiến trái tim Cẩm Nhi rung động rồi!

Rất nhanh hai chiếc xe lái đến khách sạn sang trọng và cao cấp nhất thành phố Y.

Mặc dù khách sạn này không thể so sánh với các khách sạn 5 sao ở Thành phố S, song nó được coi là rất sang trọng ở một thành phố nhỏ như nơi này.

Xe đậu tạm ở bên hông khách sạn, ba người đi bộ một đoạn ngắn là đến cổng.

Đáng lý Hương không định đi theo, tuy nhiên cô sợ con bé bị trai đẹp dụ dỗ ăn sạch. Hoặc... có lẽ vậy...

Trước khách sạn là một bãi cỏ trống trải, có vài người đang ngồi ở đây. Nguồn sáng không mạnh lắm, tạo cho người ta cảm giác mơ hồ. Phía trước bãi cỏ là một hồ nước rộng lớn, ánh đèn neon trên bờ kè thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng dịu nhẹ.

Tòa nhà mang theo hơi hướng phong cách châu Âu điển hình, trong sảnh hoành tráng, có nhiều ghế sofa đặt tại không gian thoáng đãng cho khách nghỉ ngơi. Ngoài ra còn có quầy bar, với nhân viên pha chế cocktail.

Trần Minh đi đến quầy lễ tân đăng ký, Hương và Cẩm Nhi ngồi ở đại sảnh.

Đăng ký xong, Hương đứng dậy, hỏi anh: “Khách sạn này được chứ?”

"Được thì được." Trần Minh trả lời cô.

"Vậy anh đi ngủ sớm đi. Hôm nay lái xe trên đường cao tốc hơn bốn tiếng chắc hẳn rất mệt. Hai bọn tôi về trước đây.” Hương không biết vì sao có chút đỏ mặt, ngượng ngùng khi nói ra lời ấy.

Hiển nhiên Trần Minh không còn hứng đi thăm thú thành phố Y, cho nên anh đơn giản đáp: "Ừ! Trên đường về cẩn thận."

"Cảm ơn anh rất nhiều. Chúc ngủ ngon."

Hương đột nhiên lên tiếng cảm ơn, làm Trần Minh sửng sốt một lúc.

Cô ấy đang cảm ơn điều gì?

Là vì anh đặc biệt đến thành phố Y để mời cô về làm việc tại Hàn Phong Group?

Trần Minh không biết, song anh cũng không muốn biết.

Người phụ nữ này luôn mang đến cho anh nhiều mộng mơ. Từ trường tỏa ra từ cơ thể của cô khiến anh muốn đến gần và biết nhiều về cô hơn.

Khi bước ra khỏi sảnh khách sạn, Hương cuối cùng cũng hiểu tại sao cảnh đêm của khách sạn trước mắt lại là đẹp nhất thành phố Y.

Trên bãi cỏ rộng, nhân viên khách sạn bắt đầu chơi violin, trong khi nhiều cặp đôi tựa vào nhau im lặng lắng nghe.

Có một số loại cocktail, rượu vang đỏ, rượu sâm panh và một số loại trái cây trên những chiếc bàn tròn nhỏ dành cho hai ba người hướng ngoại.

Điều chính yếu là, những thứ này đều miễn phí cho khách sử dụng!

Cách đó không xa có một đài phun nước, với ánh sáng và âm nhạc hoàn hảo, khiến mọi người có cảm giác như đang ở trên thiên đường.

Xoay người nhìn thoáng qua tòa kiến trúc phía sau, Hương thấy dãy nhà khách sạn dài vô tận được sắp xếp ngay ngắn, mỗi ngôi nhà chỉ có ba tầng, nhìn từ xa trông giống một dãy nhà gỗ tinh xảo được đυ.c đẽo từ nguyên khối.

Hương nghe Cẩm Nhi nói rằng, phí ở một đêm tại đây cao hơn một tháng lương của người bình thường.

Cô hít hơi lạnh khi biết điều ấy, thầm nghĩ bụng Trần Minh sẽ không ngại ăn uống gì khi sống ở nơi như này đâu nhỉ?