Đại Sư Linh Châu

Chương 9

23.

Ngay sau khi tắm rửa xong tôi lên gường đi ngủ, chợt nghe thấy một trận khóc nức nở truyền ra từ phòng bên cạnh.

Tôi bịt tai trở mình, chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng đối diện mở ra. Sau đó vang lên tiếng mắng chửi tức giận của Tống Phỉ Phỉ.

“Liễu Hoan Hoan, cô đang để tang à! Còn khóc nữa cẩn thận ma quỷ lại mò đến.”

Liễu Hoan Hoan mở cửa, thanh âm vang dội rõ ràng:

"Tống Phỉ Phỉ, cái biệt thự rách nát này của cô! Sao cách âm lại kém như vậy chứ!"

Hai người cãi nhau nửa tiếng, cuối cùng dùng sức đóng cửa trở về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Hoan Hoan mang hai vành mắt thâm quầng thật lớn. Cô ấy nói muốn cùng chúng tôi trở về biệt thự.

“Tôi muốn xem trong căn biệt thự đó có thứ gì mà khiến Liễu Hoằng Thịnh bỏ nhiều công sức như vậy để thiết kế tôi."

Cô ấy nói xong quay đầu nhìn tôi kính cẩn:

“Sư phụ Linh Châu, tôi có thể đi cùng không?"

“Sư Phụ Linh Châu?”

Tống Phỉ Phỉ tức giận ngay tại chỗ:

“Mẹ kiếp! Liễu Hoan Hoan, cô dám đào trộm góc tường nhà tôi. Tôi liều mạng với cô!"

Liễu Hoan Hoan bị Tống Phi Phi siết cổ, liều mạng giãy dụa lấy trong túi ra một tấm thẻ.

“Khụ...khụ... Mẹ nó Tống Phỉ Phỉ, cô buông ra!"

“Khụ...Khụ, tiểu sư phụ trong thẻ này là năm trăm vạn. Tôi muốn bái cô làm sư phụ.”

Đương nhiên nhận đồ đệ là không thể được. Liễu Hoan Hoan không giống Tống Phi Phi từ nhỏ đã thích cưỡi ngựa đấu kiếm.

Cô ấy học trường đại học nghệ thuật, từ nhỏ học violin và mỹ thuật, hơn nữa mới chạy vài bước đã thở hổn hển.

Tôi khoát tay:

"Ôi... Cái gì tiền hay không tiền, đều là cứu giúp chúng sinh thôi."

“Lần sau không được làm vậy, lần này tôi sẽ nhận nó trước. Sau này không được như vậy nữa.”

“Còn nữa, khi nào cô có thể đỡ được hơn mười chiêu của Tống Phỉ Phỉ thì tôi sẽ thu cô làm đồ đệ."

Nghe nói như thế, hai mắt Tống Phỉ Phỉ và Liễu Hoan Hoan đồng thời sáng lên.

Hắc hắc hắc hắc hắc~

Tống Phỉ Phỉ cười rất bỉ ổi.

Cô nàng này đã tập võ với tôi một thời gian. Kỹ năng và thân thủ của Phỉ Phỉ đã tiến bộ vượt bậc.

Đừng nói mười chiêu, có thể vượt qua hai chiêu cũng coi như Phỉ Phỉ đã nương tay lắm rồi.

24.

Tống Phỉ Phỉ ra lệnh một tiếng, một đám người lái xe theo chúng tôi lên núi.

Tôi liếc nhìn đoàn xe rầm rộ, hay đấy, có cả một chiếc máy xúc và một chiếc máy ủi nữa.

Tư thế này, người khác không biết. Còn tưởng rằng chúng tôi là phá bỏ và dời đi nơi khác chứ.

Liễu Hoan Hoan đeo một đống trang bị trừ tà mua từ tay Phỉ Phỉ. Cả người liền cảm thấy an tâm hơn không ít.

Tôi bố trí Tru Quỷ Trận trong sân xong. Mang theo Tống Phỉ Phỉ và Liễu Hoan Hoan đi vào trong biệt thự.

Ban ngày ban mặt trong biệt thự âm khí vẫn dày đặc như cũ. Tôi cầm la bàn đi một vòng ở lầu một, không phát hiện có gì dị thường.

“Biệt thự này có tầng hầm phải không?”

Liễu Hoan Hoan lắc đầu:

“Không có, căn nhà này chỉ có ba tầng và hai sân thôi.”

Tôi cầm la bàn đi thêm một vòng, vừa đến góc tây bắc trong căn nhà kim đồng hồ liền bắt đầu chuyển động điên cuồng.

“Chắc chắn phải có thứ gì đó ở dưới đây. Bảo người đến dời cái giường này đi."

Sau khi giường được chuyển đi, tôi dùng tay gõ vào sàn nhà, phía dưới quả nhiên có khoảng trống.

Tống Phỉ Phỉ gọi người cạy sàn nhà, để lộ một cánh cửa gỗ có vẽ những lá bùa trên đó.

Tôi nhìn kỹ cánh cửa gỗ, nó được làm bằng gỗ đào già.

“Ha...ha... Không có tầng hầm?"

Liễu Hoan Hoan cúi đầu không nói gì. Tôi nháy mắt với Tống Phỉ Phỉ, bảo cô ấy đi mở cửa gỗ.

Cánh cửa gỗ vừa hé ra một cái khe, một bóng đen liền vọt ra.

Tôi nhìn đứa bé màu đen to bằng bàn tay không ngừng lăn lộn trong túi lưới. Trong lòng nảy ra một dự đoán đáng sợ.

25.

Tống Phỉ Phỉ lấy ra hai cái đèn pin. Chúng tôi một trước một sau dọc theo cầu thang đi xuống tầng hầm tối đen.

Diện tích tầng hầm rất lớn, giống như một cái sân bóng rổ trống trải.

Tôi soi đèn, phát hiện Tống Phỉ Phỉ đã đứng ở một bên, nhìn đến ngẩn người.

Thứ chúng tôi nhìn thấy là 7 chiếc quan tài trên mặt đất từ xa đến gần. Những chiếc quan tài màu đỏ thẫm được sắp xếp theo vị trí của hình sao Bắc Đẩu.

Trong tầng hầm sâu thẳm, càng làm cho người ta sởn gai ốc.

Hít ha~

Một tiếng hít thở vang lên giữa tôi và Tống Phỉ Phỉ. Tống Phỉ Phỉ giật mình suýt nữa ngã tại chỗ.

"Đậu má! Liễu Hoan Hoan, cô xuống đây làm gì?"

Liễu Hoan Hoan cầm đèn pin trợn mắt há mồm nhìn mọi thứ trước mặt.

Tôi cầm đèn pin soi từng chiếc quan tài.

"Quan tài Thất tinh liên kết, xác chết sẽ thành ác quỷ." (Thất tinh liên quan, thi tất thành sát)

“Người này muốn nuôi ra một vật gì đó cực kỳ độc ác."

May mà bị tôi và Tống Phỉ Phỉ tình cờ bắt gặp. Nếu không thời gian càng lâu mấy thứ này lại càng khó giải quyết.

“Những thứ này đều không thể giữ lại, toàn bộ đem đi đốt đi."

Liễu Hoan Hoan vung tay lên, trực tiếp để máy ủi đẩy vách tường của căn phòng phía tây bắc này ra.

Máy xúc đi lên đem sàn nhà xúc vài cái lỗ lớn, cuối cùng gần như phá hủy cả gian phòng.

Tầng hầm ngay lập tức được ánh sáng chiếu vào, hình dáng của mấy cỗ quan tài trở nên rõ ràng.

Tôi bước tới vuốt ve một chiếc quan tài, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.

26.

Chiếc quan tài tại vị trí của Bắc Đẩu tinh là chiếc đầu tiên khiêng ra ngoài đặt ở trong sân.

Khi quan tài rơi xuống đất, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống rất nhiều, trong sân vô cớ nổi lên vài cơn lốc nhỏ.

Tôi bảo người ta mở quan tài ra. Trong quan tài quả nhiên có một người phụ nữ bụng to đang nằm.

Cô ấy mặc quần áo từ thời Trung Hoa Dân Quốc. Thi thể cô ấy lại không bị thối rữa, trên gương mặt kiều diễm thậm chí còn mang theo chút hồng nhuận.

Tôi thò tay vào trong quan tài, tìm thấy một lá thư được đặt bên cạnh đầu của thi nữ.

Phong bì đã ố vàng từ lâu, tôi mở thư ra, còn chưa xem xong Tống Phỉ Phỉ đã bước đến gần.

“Mẹ kiếp! Cầm thú!"

Người viết thư là đại quản gia của Liễu gia họ Trương.

Theo lời Trương quản gia, nhị thiếu gia họ Liễu thích nhất phụ nữ đã có gia đình, nhất là xinh đẹp. Chỉ cần hắn vừa ý, liền nhất định sẽ tìm mọi cách để có được.

Cho dù người ta có thai hay không.

Bảy thi thể nữ dưới tầng hầm này đều là bị hắn ta hại ch.ế.t.

Trong đó bốn người không mang thai là tự sát. Mà ba người đang mang thai đều bị nhị thiếu gia nhà họ Liễu gϊếŧ chết.

Người phụ nữ có bụng lớn nhất bên trong là cháu gái của Trương quản gia.

Liễu gia Nhị thiếu ỷ vào gia sản lớn của nhà mình, căn bản không để ý đến tính mạng của những người dân nghèo khổ.

Liễu thiếu gia cho quản gia một số tiền lớn để ông ta phụ trách khắc phục hậu quả. Trương quản gia lại lén lút bí mật đem thi thể đều giấu ở trong biệt thự này.

Bởi vì tòa nhà này thực sự có thể được coi là tổ trạch của gia đình họ Liễu.

Thất tinh liên quan, thi thể thành sát.

Vào ngày mà những Mẫu Tử Sát cùng Nữ Sát được hình thành. Thì huyết mạch Liễu gia sẽ không còn một ai sống sót.